Nắm Bắt

Chương 9



Cuộc sống của Thích Huyết Nhiễm kể từ đó trôi qua khá suôn sẽ.

Cô lao đầu vào học hành nhưng sức học lại chẳng thể nào qua được những bạn học cùng lớp với Kình Vãn Mục.

Mẹ cô nhìn cô vừa ăn vừa xem từ vựng mà vô cùng đau lòng.

" Con vào trường nào cũng được mà... đừng cố quá. "_ Mẹ Thích

" Không được! Con muốn vào Thanh Hoa. "_ Thích Huyết Nhiễm có mục tiêu của mình và cô phải đạt được nó.

" Nhưng con cứ như thế thì cơ thể sao chịu nổi được? Thằng nhóc Vãn Mục không phải học giỏi lắm sao? Con nhờ nó giảng bài cho con đi. "

" À... "

Thích Huyết Nhiễm quên mất chuyện này.

Kình Vãn Mục học sinh ưu tú nhất của trường mà.

Kể từ lần đó, cô và Kình Vãn Mục ít đụng mặt nhau hẳn. Đụng mặt thì lại như chó với mèo cào nhau không ngừng.

Dù mẹ đã nói vậy nhưng cô vẫn tự lực mà học, cô không muốn dựa dẫm vào ai nữa. Đến mức ở trong lớp học, Thích Huyết Nhiễm chảy máu mũi, máu rơi xuống trang vở mà cô đang ghi.

Thích Huyết Nhiễm đứng dậy chạy về phía nhà vệ sinh nhưng vừa đến nơi thì trời đất như tối sầm lại, cô không còn thấy đường nữa. Tay quơ quào khắp nơi để tìm một điểm tựa.

" Thích Huyết Nhiễm! "

Lưng rơi vào một vòng tay ấm áp, giọng điệu hốt hoảng của người đó khiến cho cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

" Kình Vãn Mục, tôi mệt quá. "

Thích Huyết Nhiễm không biết mình đến phòng y tế bằng cách nào, khi cô mở mắt ra đã nhìn thấy Kình Vãn Mục ngồi ở đầu giường, trên tay còn đang cầm cuốn sách.

" Này, anh có thể cái vẻ mặt này không? "_ Thích Huyết Nhiễm lên tiếng mới nhận ra giọng mình khàn như 1 thằng đàn ông.

Kình Vãn Mục mở chay nước suối đưa đến miệng cho cô.

" Vẻ mặt này của tôi vừa cứu cô đấy. "_ Kình Vãn Mục chẳng thèm đôi co với cô.

" Sao anh biết tôi ở đó vậy? "_ Thích Huyết Nhiễm ngồi dậy uống nước.

" Tình cờ thôi. "_ Kình Vãn Mục liếc nhìn cô uống nước nhanh đến mức bị chảy ra ngoài rơi xuống ngực cô.

Kình Vãn Mục nhăn mặt rút liền mấy miếng khăn giấy ném vào người cô.

Kình Vãn Mục ở trong lớp học đang nhàm chán nhìn ra ngoài thì nhìn thấy Thích Huyết Nhiễm vội vàng chạy đi đâu đó.

Vậy là anh cũng xin ra ngoài, vừa bước ra khỏi lớp liền nhìn thấy mấy giọt máu dưới sàn. Anh còn tưởng cô tới tháng... lại không ngờ là chảy máu mũi.

" Cô không biết máu của mình là máu loãng à? Muốn mất máu đến chết sao? "

" Mãu loãng sao? Thảo nào... "_ Thích Huyết Nhiễm gật gù.

" ? "_ Kình Vãn Mục nhìn cô. Nói đến đó lại im là sao?

Thảo nào mỗi lần mất máu cô đều thấy vô cùng chóng mặt, chỉ có thể nằm một chỗ.

" Không có gì. Tôi đói quá, mua gì cho tôi ăn đi. "_ Thích Huyết Nhiễm nhìn anh.

" Đừng có sai tôi. "_ Kình Vãn Mục nghiến răng.

" Không lẽ anh muốn tôi tự đi? "_ Thích Huyết Nhiễm chớp mắt nhìn anh.

Kình Vãn Mục hừ một tiếng rồi hậm hực đứng dậy.

Thích Huyết Nhiễm nhìn theo bóng lưng của anh không chút biểu cảm nào.

Thích Huyết Nhiễm đưa tay tìm điện thoại trong váy.

Kể từ khi lên thành phố, Thích Huyết Nhiễm đã tạo một tài khoản mạng xã hội mới nhưng bạn bè của cô chỉ có vài người.

Ngày trước khi Mạn Kinh Tân muốn liên lạc với cô chỉ có thể dùng số điện thoại, anh ta luôn cảm thấy chuyện này rất phiền phức. Còn cô thì chẳng mấy hứng thú, nhưng anh ta lại nhất quyết cầm điện thoại cô lên và tải nó về.

Thích Huyết Nhiễm chỉ dùng nó để liên lạc với Mạn Kinh Tân, ngoài ra chẳng lướt xem gì cả.

Trước kia khi anh ta tạo tài khoản cho cô, lại lấy một cái tên tiếng anh nào đó cô cũng chẳng nhớ. Khi cô hỏi tại sao anh ta không lấy thẳng tên cô cho nhanh thì anh ta lại bảo.

" Tên của em đọc lên trông đáng sợ như vậy, tên này hay hơn nhiều. "

Thích Huyết Nhiễm cũng chẳng thèm nói nữa.

Gọi bằng gì cũng được, bảo vệ cô là được rồi.

" Ăn đi. "

Kình Vãn Mục rất nhanh đã quay lại, trên tay là hộp cơm nóng hổi.

" Cảm ơn nhé! "_ Thích Huyết Nhiễm nhận lấy ngoan ngoãn mở ra ăn.

" Trước kia ở trường cũ cô không có bạn à? "_ Đột nhiên Kình Vãn Mục hỏi về chuyện này khiến cho Thích Huyết Nhiễm cảm thấy rất khó hiểu.

Liếc nhìn xuống thì thấy anh đang cầm điện thoại của cô. Lúc nảy cô quên tắt đi.

" Có. "

" Súc sinh với nhau mà. "

Thích Huyết Nhiễm mỉm cười.

Kình Vãn Mục ?

" Ý của cô thì cô là súc sinh? "_ Kình Vãn Mục

" Không phải sao? "_ Thích Huyết Nhiễm

" Cô điên thật đấy! "_ Kình Vãn Mục

" Tôi cũng nghĩ vậy. "_ Thích Huyết Nhiễm thừa nhận.

Cô còn muốn người khác phải nghĩ rằng Thích Huyết Nhiễm này điên hơn Kình Vãn Mục nữa cơ.

" Sao tôi lại ở đây nói chuyện với cô vậy chứ? Tổn thọ hết mấy năm rồi. "_ Kình Vãn Mục đứng dậy.

" Oh, vậy thì về đóng vai học bá lạnh lùng của anh đi. Tôi đâu bảo anh ở đây? "_ Thích Huyết Nhiễm mở to mắt nhìn anh, trông vô cùng ngây thơ.

" Cô!!! Con mẹ nó, tôi mà đến gần cô thì tôi là con chó! "_ Kình Vãn Mục bỏ đi.

" Anh ta định sủa sao? "_Thích Huyết Nhiễm nhìn theo bóng lưng của anh lẩm bẩm.

Chắc chắn là Kình Vãn Mục đã bị Thích Huyết Nhiễm chọc cho tức rồi nên mới như vậy.

Thi xong, không cần biết kết quả ra sao. Lớp của Thích Huyết Nhiễm cùng nhau đến một câu lạc bộ trong thành phố để ăn tiệc chia tay.

Thích Huyết Nhiễm cũng muốn giải tỏa áp lực nên rất nhanh liền đồng ý.

Lớp trưởng hào phóng bao một phòng cho mọi người chơi thoải mái hơn. Gắn bó nữa năm học, Thích Huyết Nhiễm cũng dần thân quen với mọi người.

Lúc đầu cô còn khép nép, e ngại nhưng sau khi uống hai ly bia thì quậy đến các bạn học khác cũng phải câm nín, nhìn cô với ánh mắt bất lực.

" Có chắc là cậu ấy chỉ uống hai ly không vậy? "

" Chắc mà, lon bia còn nằm trên bàn kìa. "

" Tớ từng nhìn thấy người ta uống nữa thùng, sỉn rồi cũng không quậy như cậu ấy. "

" Tớ nghĩ là nên gọi Kình Vãn Mục đến đón cậu ấy về. "

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***