Bên kia, Tô Yên trả lời từng chữ một cách nghiêm túc:
"Theo lý mà nói, anh ấy là vị hôn phu của tôi."
Chuyện Quyền Từ cầu hôn diễn ra khá bất ngờ.
Hai ngày trước, vào một đêm sau trận mây mưa nồng nhiệt, Tô Yên cuộn tròn người chỉ muốn ngủ, tên khốn kia không biết nổi hứng gì.
Hắn lay Tô Yên tỉnh dậy, mở miệng chính là một câu:
"Chúng ta kết hôn đi."
Tô Yên vì quá buồn ngủ nên đầu óc hoàn toàn không thể suy nghĩ, cô đang mơ màng sắp ngủ thiếp đi thì lại bị người nào đó lay tỉnh lần nữa.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Quyền Từ, mang theo vẻ lười biếng thỏa mãn sau cơn hoan lạc, khiến cả khuôn mặt hắn trở nên tuấn mỹ quyến rũ.
Giọng điệu hắn trầm thấp mê người, nhưng hành động lại vô cùng bá đạo.
Tô Yên không nói, hắn liền không cho cô ngủ.
Cuối cùng, hắn cũng nghe được tiếng "ừm" lí nhí đồng ý của Tô Yên.
Người nào đó mới thỏa mãn, cuối cùng cũng ôm cô ngủ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tuy rằng màn cầu hôn vô cùng đơn giản, nhưng, cô đã đồng ý.
Đêm tối đen kịt, nên không thể nhìn rõ biểu cảm của Long Lị Lị.
Nhưng luồng khí tức xấu xa ngày càng tăng trên người cô ta, cùng với cơ thể run rẩy, cho thấy câu trả lời của Tô Yên đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ta.
Long Lị Lị cúi đầu, giọng nói mang theo một cảm xúc khó tả:
"Tô Yên..."
"Hửm?"
"Tôi thật sự..."
Chỉ kịp nghe rõ ba chữ đầu.
Bỗng nhiên, Long Lị Lị lao nhanh về phía Tô Yên.
Mang theo sự liều lĩnh, và cả ngọn lửa ghen tị ngùn ngụt.
Cô ta đã nhẫn nhịn lâu như vậy, ai có thể ngờ được, người đàn ông đó, lại cầu hôn Tô Yên?!
Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sự ghen tị đã thành công nuốt chửng chút lương tâm còn sót lại của cô ta.
Chỉ là, Tô Yên không hề né tránh.
Cô chỉ nhìn Long Lị Lị đang lao tới.
Bỗng nhiên, động tác của Long Lị Lị cứng lại, tay cô ta dừng lại cách mặt Tô Yên không xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không phải cô ta đột nhiên lương tâm trỗi dậy.
Mà là chính cô ta, không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Chỉ thấy, một con rắn có hoa văn đen đỏ, đang quấn quanh eo cô ta, nhấc bổng mũi chân cô ta lên khỏi mặt đất, gần như treo lơ lửng.
Tô Yên vịn vào một cái cây, cứ thế lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.
Sau lưng cô, truyền đến tiếng:
"Xì xì xì xì xì!!"
Đầu của đồng chí Tiểu Hồng, đã thành công xuất hiện bên cạnh Tô Yên.
Long Lị Lị đã bao giờ thấy cảnh tượng này đâu?
Cô ta sợ đến mức không nói nên lời, môi trắng bệch, mắt tràn đầy kinh hoàng.
Tiểu Hồng mấy ngày trước vì bị Quyền Từ làm bị thương, nên đã được Tô Yên cho vào không gian để dưỡng thương.
Vừa mới được thả ra, không ngờ lại gặp ngay cảnh Long Lị Lị muốn hại Tô Yên.
"Xì xì xì xì xì?"
Nên làm gì bây giờ?
Tô Yên lấy ra một viên kẹo sữa dâu, bóc vỏ, cho vào miệng c.ắ.n hai miếng.
Sau đó chỉ vào con dốc bên cạnh.
Con đường đó, đen như mực, nhìn không thấy điểm cuối.
Không biết sẽ dẫn đến đâu.
"Ném cô ta từ đây xuống đi."
Tô Yên là người không có tính công kích.
Nhưng nếu người khác làm tổn thương cô một chút, cô sẽ trả lại cho đối phương nỗi đau tương đương.
Nói cô lương thiện, nhưng g.i.ế.c người cũng không thấy cô chớp mắt.
Nói cô không tốt, nhưng cô cũng không hại người.
Lần này, Long Lị Lị c.ắ.n môi, nuốt xuống tiếng hét gần như buột ra khỏi miệng.
Cô ta run rẩy, hai mắt đầy tơ máu:
"Tô Yên, Tô Yên, nếu tôi chết, cô cũng sẽ không sống yên ổn đâu!"
Tô Yên lắc đầu, rất nghiêm túc:
"Nếu cô chết, là vì con rắn, chứ không phải vì tôi."
Suy nghĩ một chút, Tô Yên lại cảm thấy lời Long Lị Lị nói rất có lý.
Dù sao chỉ có mình cô biết là Tiểu Hồng ném xuống, người khác đâu có biết.