Hai nữ sinh này học cùng lớp với Tô Yên.
Và cô gái xinh đẹp kia, cũng là người được tôn vinh là hoa khôi của trường, tên là Diêu Vũ Phỉ.
Có lẽ những lời nịnh nọt của người bên cạnh đã khiến Diêu Vũ Phỉ vui lòng, làm cho gương mặt lạnh lùng của cô thoáng hiện nét cười của một thiếu nữ:
“Thật sao?”
Cô gái bên cạnh quả quyết đáp lại:
“Đương nhiên là thật rồi. Chị là hoa khôi được cả trường công nhận, chị và Khương Nhiên đứng cạnh nhau chính là trời sinh một cặp.”
Nụ cười trên mặt Diêu Vũ Phỉ càng đậm hơn:
“Cả trường đều đang đồn vậy sao?”
“Đúng vậy! Chỉ có chị và Khương Nhiên là xứng đôi nhất!”
Cô gái kia nói chắc như đinh đóng cột.
Hai người đi đến cửa lớp.
Trước khi đẩy cửa bước vào, Diêu Vũ Phỉ vô tình liếc nhìn Tô Yên.
Gương mặt cô lại trở về vẻ lạnh lùng, chỉ là khi nhìn thấy chiếc cà vạt đen trên cánh tay Tô Yên, cô đã nhìn thêm vài giây.
Vừa nãy ở cổng trường gặp Khương Nhiên, hình như hắn không đeo cà vạt.
Hơn nữa, bạn của hắn còn tỏ ra vẻ đầy ẩn ý.
Cô gái bên cạnh nhận ra Diêu Vũ Phỉ dừng lại, thắc mắc hỏi:
“Vũ Phỉ, nhìn gì vậy?”
Diêu Vũ Phỉ liếc qua Tô Yên, một lúc sau mới nói:
“Cậu nói xem, Khương Nhiên có thể nào thích kiểu con gái mỏng manh yếu đuối không?”
Cô gái bên cạnh vừa nghe liền hiểu ngay Diêu Vũ Phỉ đang nói về Tô Yên.
Cái cô Tô Yên này lúc nào cũng rụt rè, tuy trông cũng ưa nhìn, nhưng có ích gì chứ?
Giọng cô gái kia đầy vẻ mỉa mai, cố tình ghé sát lại trước mặt Tô Yên:
“Chị Vũ Phỉ, chị không có tự tin vào bản thân à? Người như Khương Nhiên sao có thể thích một cô gái quê mùa được? Chắc chắn là thích kiểu người như chị Vũ Phỉ rồi!”
Diêu Vũ Phỉ nghe vậy, cảm thấy có lý, khẽ cười một tiếng.
Là đang cười chính mình, không biết vừa rồi nghĩ thế nào mà lại hỏi câu đó.
Cô bèn đẩy cửa bước vào lớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ ánh mắt của Diêu Vũ Phỉ quá soi mói, Tô Yên ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt đầy vẻ giễu cợt của hai nữ sinh kia đang nhìn mình trước khi vào lớp.
Đôi mắt cô thoáng chút hoang mang, vừa rồi, họ đang nói về cô sao?
Cô mân mê góc áo của mình.
Khoảng hai mươi phút sau.
Ngoài hành lang, trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Một tốp ba, bốn nam sinh lững thững đi lên từ cầu thang.
Đối với việc đã vào lớp mà vẫn còn lang thang trong sân trường, họ tỏ ra rất bình thản.
Chắc là đã quen rồi.
Cho đến khi có một người lên tiếng:
“Ơ? Anh Khương, cô gái này không phải là người chúng ta gặp ở con hẻm nhỏ lúc nãy sao?”
Khương Nhiên vốn đang lơ đãng đi cuối cùng, nghe có người nói, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn thấy một cô gái mặc áo thun trắng và chân váy đen, đồng phục nữ sinh của trường cấp ba Đế Đô, đang đứng trước cửa lớp 11-3, cánh tay phải của cô vẫn còn buộc chiếc cà vạt đen của hắn.
Cô gái cúi đầu, tóc rũ xuống che khuất gương mặt.
Trông có vẻ hơi ỉu xìu.
“Hà, bị phạt vì đi muộn à?”
“Cô gái đáng yêu thế này, giáo viên mất hết lương tâm nào lại bắt phạt đứng thế nhỉ?”
Trong lúc bàn tán, đám nam sinh đi qua hành lang, ngang qua cô gái và nhìn thêm vài lần.
Chỉ là…
Đi được một đoạn, họ phát hiện Khương Nhiên đâu mất rồi.
Quay đầu lại, không biết từ lúc nào, Khương Nhiên đã dừng lại trước mặt cô gái kia.
Mấy người bạn thích hóng chuyện, ngồi xổm ở góc tường xem náo nhiệt.
Khương Nhiên ngước mắt, liếc qua một cái.
Ánh mắt đang hóng hớt của mấy nam sinh lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Vội vàng lùi lại.
Khương Nhiên dáng người cao ráo, còn Tô Yên chỉ cao đến vai hắn.