Hai người đứng cạnh nhau càng làm nổi bật vẻ nhỏ nhắn của Tô Yên.
Hắn đứng đó một lúc lâu, thấy cô gái này vẫn cứ cúi đầu, không hề ngẩng lên.
Như thể không phát hiện ra sự có mặt của hắn.
Hắn ghé sát lại, cúi người xuống gần cô.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói mang theo sự lười biếng đặc trưng của thiếu niên.
Vẻ ngang tàng trên gương mặt đã bớt đi sự hung tợn so với lúc ở đầu ngõ.
Cả người trông có vẻ lười biếng hơn nhiều.
Tô Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Là hắn.
Cô nhớ, hắn tên là Khương Nhiên.
Giọng cô rất mềm, rất nhẹ, và cũng rất nghiêm túc:
“Không nghĩ gì cả.”
Có lẽ vì ăn quá nhiều kẹo, một cơn gió nhẹ thổi qua, Khương Nhiên ngửi thấy mùi sữa dâu thoang thoảng trên người cô gái trước mặt.
Hắn ghét ăn kẹo, nhưng mùi hương trên người cô lại không tệ.
“Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, em tên gì?”
Cô l.i.ế.m nhẹ môi.
“Tô Yên.”
Nghe cái tên này, lòng hắn khẽ động.
Nhìn về phía cô, hắn hỏi với giọng điệu thờ ơ:
“Bị phạt đứng à?”
“Ừm.”
“Vì đi muộn?”
“Ừm.”
Thấy cô ngoan ngoãn trả lời, Khương Nhiên khẽ cười.
Không nói gì thêm, hắn đút tay vào túi quần, bước đi xuống lầu.
Lúc hắn đi, vừa hay ngang qua cửa sổ lớp 11-3, Diêu Vũ Phỉ nghe thấy trong lớp có tiếng xì xào:
“Là Khương Nhiên kìa, đẹp trai quá.”
“Mê trai vừa thôi, không có cửa đâu.”
“Người có thể cưa đổ Khương Nhiên, chắc chỉ có nữ thần Diêu Vũ Phỉ thôi.”
“Tất nhiên là tôi biết! Nhưng ai cũng có quyền mê trai đẹp mà!”
Giáo viên trên bục gõ gõ bảng đen ra hiệu:
“Im lặng!”
Bên dưới cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nhiều người vì nhắc đến Diêu Vũ Phỉ mà liên tục nhìn về phía nữ thần đang ngồi ở vị trí trung tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những lời này, Diêu Vũ Phỉ đương nhiên nghe được.
Cô ưỡn thẳng lưng, gương mặt tự tin và lạnh lùng.
Năm phút sau, không ngờ Khương Nhiên lại quay trở lại.
Lại một lần nữa thu hút sự chú ý.
Chỉ là người trong lớp không thấy được, trên tay hắn còn có một túi kẹo sữa dâu.
Hắn lại dừng bước trước mặt Tô Yên.
Mở túi kẹo, lấy ra một viên, đưa qua.
Cô chớp chớp mắt.
“Cho tôi ăn à?”
Hắn nhếch môi cười đầy ẩn ý, một tay chống lên tường, khiến hai người càng gần nhau hơn:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Không cho em ăn, chẳng lẽ tôi lại ăn cái thứ này?”
Hắn liếc nhìn viên kẹo trong tay, vẻ mặt có chút ghét bỏ.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Tô Yên không nói gì.
Trong lòng thầm nghĩ, hai mươi phút trước ở con hẻm, anh còn ăn mà.
Thấy cô mãi không đưa tay nhận, hắn nhíu mày, không còn kiên nhẫn, tự mình bóc vỏ rồi nhét viên kẹo vào miệng cô.
“Ưm…”
Bất ngờ không kịp đề phòng, viên kẹo hơi cứng, động tác của hắn cũng không dịu dàng, khiến môi cô hơi đau.
Nhưng rất nhanh sau đó, mùi sữa dâu đã lan tỏa trong miệng.
Khiến sự chú ý của cô dời đi.
Tiếp đó, cả túi kẹo được đưa vào tay cô.
Thấy vẻ mặt không hiểu của cô, Khương Nhiên tiện miệng bịa một lý do:
“Cái này, xem như là lời xin lỗi vì đã làm em bị thương ở đầu ngõ.”
Vị kẹo sữa trong miệng ngày càng đậm.
Đôi mắt cô long lanh, chớp chớp.
Vì đang mải ăn kẹo nên cô không trả lời.
Người trước mặt nói xong, ánh mắt lại liếc nhìn cánh tay bị thương của cô.
Bỗng nhiên hắn vươn một ngón tay, điểm nhẹ lên trán cô.
“Chiếc cà vạt này chỉ có một, em phải trả lại đấy.”
Chủ đề đột ngột chuyển hướng khiến cô không kịp phản ứng.
Dừng một chút mới nói:
“Tôi phải trả lại anh thế nào?”
Giọng nói mềm mại, hòa quyện với hương sữa dâu.
Chàng thiếu niên trước mặt bỗng ghé sát lại gần cô, hai người đứng rất gần, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô một lúc lâu rồi lên tiếng:
“Biết tôi là ai không?”