Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 7: Nam chính trùm trường, có chút cuốn hút 6



Giọng nói lười biếng, đầy ẩn ý.

 

Tô Yên gật đầu.

 

“Khương Nhiên.”

 

Đôi môi anh đào hé mở, hắn lắng nghe.

 

Cái tên đã được người ta gọi vô số lần.

 

Sao từ miệng cô thốt ra, lại cảm thấy, cái tên này thật c.h.ế.t tiệt mà dễ nghe.

 

Hắn nở một nụ cười, gương mặt ngang tàng của thiếu niên mang theo vẻ trêu chọc:

 

“Nếu đã biết tôi là ai, còn sợ không trả lại được cho tôi à?”

 

Lúc nói, hắn kéo nhẹ túi kẹo sữa dâu trong tay cô, cô nắm chặt, trông có vẻ rất thích.

 

Nụ cười trêu chọc trên môi càng đậm, hắn gật đầu:

 

“Ăn từ từ thôi.”

 

Ba chữ chậm rãi vang lên.

 

Sau đó, chỉ thấy Tô Yên rất nghiêm túc gật đầu:

 

“Được.”

 

Phản ứng của cô khiến hắn thoáng cười.

 

Tính thời gian, hình như sắp tan học.

 

Không nói gì thêm, cũng không chào hỏi.

 

Hắn đút tay vào túi quần, đi theo lối cũ rời đi.

 

Hệ thống Tiểu Hoa, nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng:

 

“Ký chủ, Tiểu Hoa cảm nhận được mảnh vỡ Chủ Thần của ngài rồi.”

 

Tô Yên từ tốn nhai kẹo, chậm rãi hỏi:

 

“Ở đâu?”

 

“Ở trên người nam sinh vừa rồi ạ!”

 

“Có ý gì?”

 

“Trên người anh ta có mảnh vỡ Chủ Thần của ngài.”

 

“Sau đó thì sao?”

 

“Mảnh vỡ Chủ Thần của ngài chứa đựng một phần sức mạnh của ngài, cũng có thể nói là nó đã tạo thành hào quang nhân vật chính. Anh ta chính là nam chính của thế giới này.”

 

“Mình cần phải làm gì?”

 

“Ngài phải lấy lại mảnh vỡ Chủ Thần của mình. Có hai cách, thứ nhất, đợi đến khi nam chính c.h.ế.t tự nhiên, mảnh vỡ Chủ Thần của ngài sẽ tự động quay về.”

 

“Cách thứ hai thì sao?”

 

“Thứ hai, giúp nam chính hoàn thành tâm nguyện của anh ta. Khi tâm nguyện hoàn thành, tác dụng của mảnh vỡ Chủ Thần cũng hết, ngài có thể thu hồi mảnh vỡ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Hai cách này, cách nào nhanh hơn?”

 

“Hệ thống đề cử cách thứ hai.”

 

Sau khi hệ thống Tiểu Hoa nói xong, Tô Yên chìm vào im lặng.

 

Một lúc lâu sau.

 

Giọng nói mềm mại vang lên:

 

“Vậy bước đầu tiên mình nên làm gì?”

 

Vừa hỏi, Tô Yên vừa xoa xoa thái dương.

 

Đúng là không thể nghĩ nhiều một chút nào, chỉ cần suy nghĩ sâu hơn một chút là dung lượng não lại không đủ.

 

Tiểu Hoa ho khan một tiếng:

 

“Tôi đã xem hết tất cả dữ liệu trong kho dữ liệu của hệ thống, đề cử cho ký chủ một con đường ngắn gọn nhất.”

 

“Được.”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Cô ngoan ngoãn đồng ý.

 

“Ký chủ, ngài cứ tiếp cận anh ta, tìm hiểu anh ta, làm cho anh ta buông bỏ phòng bị, sau đó lén hỏi tâm nguyện của anh ta là gì, anh ta sẽ nói cho ngài biết.”

 

“Thật sao?”

 

“Đương nhiên!”

 

Hệ thống Tiểu Hoa nói chắc như đinh đóng cột.

 

Tô Yên nghe xong, gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

 

Trước khi trở thành Chủ Thần, tuy cô là người, nhưng rất ít khi tiếp xúc với người bình thường.

 

Về các mối quan hệ xã giao, Tô Yên hoàn toàn là một tay mơ.

 

Nghe lời hệ thống, chắc là sẽ không sai đâu.

 

Sau khi suy nghĩ kỹ, Tô Yên kiên định với ý nghĩ trong lòng.

 

Mà ở một góc đối diện hành lang tầng hai.

 

Bốn nam sinh ngồi xổm ở góc tường, vẻ mặt đầy kỳ quái.

 

Nhìn nhau im lặng một lúc lâu.

 

Rồi bỗng nhiên phấn khích:

 

“Ôi trời! Vừa rồi là tình huống gì vậy?!”

 

“Kẹo sữa dâu?! Ha ha ha ha, tôi không nhìn lầm chứ?! Anh Khương mua kẹo sữa dâu cho cô gái kia?!”

 

“Trời đất ơi! Này này này, các cậu có thấy động tác vừa rồi của anh Khương không? Lại còn bóc kẹo cho cô gái kia ăn nữa!”

 

“Đúng là chuyện lạ có thật, nhìn cái điệu bộ thả thính của anh Khương lúc nãy kìa, tôi cá một trăm nghìn, anh Khương chắc chắn có ý với cô gái kia!”

 

Bốn nam sinh, giống như mấy bà cụ ngồi lê đôi mách trước cổng, mỗi người một câu, tám chuyện không ngớt.