“Chẳng trách lúc nãy anh Khương lại bảo chúng ta lùi lại, may mà thằng Mập lanh trí, nếu không là bỏ lỡ mất một màn kịch hay 500 năm mới có một lần rồi!”
Bốn người họ, thay vì nói là tò mò hóng chuyện, thì đúng hơn là kinh ngạc.
Mẹ kiếp, đó là ai cơ chứ?!
Khương Nhiên!
Người đó là Khương Nhiên đấy!!
Khương Nhiên mà lại đưa kẹo cho con gái ư?
Thôi đi pa!
Khả năng trời mưa vàng còn cao hơn chuyện này ấy chứ?!
“Này, các cậu nói xem chuyện này là từ lúc nào vậy? Sao bọn mình chẳng biết gì hết vậy?!”
Nói rồi, ba nam sinh đồng thời nhìn về phía người anh em thân nhất của Khương Nhiên, Trình Tinh Dương.
Trình Tinh Dương nhìn thấy ánh mắt tra hỏi của ba thằng bạn chí cốt, liền giơ hai tay lên:
“Tôi không biết gì hết. Nó chưa bao giờ nhắc đến.”
Vẻ mặt anh ta vô cùng thành khẩn.
Một trong số đó không nhịn được nói:
“Không được, chuyện này đúng là khiến người ta tò mò c.h.ế.t đi được. Hay là chúng ta cử một người ra hỏi dò anh Khương thử xem sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của ba nam sinh lại một lần nữa đổ dồn về phía Trình Tinh Dương.
Trình Tinh Dương đảo mắt, nghênh ngang ngồi bệt xuống đất:
“Các cậu muốn tôi c.h.ế.t à? Cái tính của Khương Nhiên, các cậu dám chọc sao?”
Ba người nhìn nhau, một người nói:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Cậu thì khác chứ, cậu là anh em lớn lên cùng anh Khương từ nhỏ, cho dù có muốn g.i.ế.c cậu thì ít nhất cũng nể tình lớn lên cùng nhau mà chừa lại cho cậu một hơi thở.”
Nói xong, một người trong số họ rút ra hai tờ tiền đỏ, “bốp” một tiếng đập xuống đất:
“Tinh Dương, bọn này nể cậu là một đấng nam nhi, bất kể có hỏi ra được đáp án hay không, chỉ cần dám mở lời, số tiền này đều là của cậu.”
Trình Tinh Dương nhấc chân đá cho người nọ một cái, tức giận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lăn đi cho tao!”
Anh ta vẫn chưa đến mức ham tiền mà không cần mạng.
Sau khi đùa giỡn xong, bốn người thấy Khương Nhiên đã đi, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô gái kia.
Vì khoảng cách hơi xa, và cô gái đó cũng luôn cúi đầu, nên họ không thể nhìn rõ được dung mạo của cô.
“Này, các cậu nói xem, cô gái này có xinh bằng hoa khôi không?”
“Cậu nói thừa à? Nếu cô ấy xinh bằng hoa khôi, thì hoa khôi còn là hoa khôi nữa sao?”
“Nói thật, hoa khôi của chúng ta muốn dáng có dáng, muốn sắc có sắc, học giỏi, piano cấp 10, quan trọng nhất là thật lòng thích anh Khương. Một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống như vậy, các cậu nói xem, tại sao anh Khương cứ mãi không có phản ứng gì vậy?”
“Cậu nghĩ Khương Nhiên thiếu con gái thích à??”
Trình Tinh Dương khinh bỉ liếc một cái, đứng dậy đá một cú.
“Đi thôi, lát nữa mà bị anh Khương phát hiện chúng ta ở đây, tất cả đều toi đời.”
Những người ở góc tường giải tán.
Hai nhân vật chính trong câu chuyện được bàn tán, dĩ nhiên là không hề hay biết.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Giáo viên từ trong lớp bước ra, không thèm liếc nhìn Tô Yên một cái, đi thẳng đến văn phòng.
Nguyên thân học không tồi, nhưng tính cách hơi nhút nhát và tự ti, nên trông có vẻ u ám, vì thế không được lòng giáo viên cho lắm.
Tô Yên không nói gì, bước vào lớp.
Cô trở về chỗ ngồi của mình.
Nguyên thân vốn không có bạn bè, chỉ biết học, điểm này Tô Yên lại có thể thích ứng rất tốt.
Cô chỉ đứng ngoài một tiết học mà cơ thể đã không chịu nổi.
Cô l.i.ế.m đôi môi có chút tái nhợt.
Cô liếc nhìn chiếc cà vạt đen trên cánh tay, rồi đưa tay tháo nó ra.
Vết thương đã không còn chảy máu.
Hơn nữa trông cũng không quá nghiêm trọng, cô liền cất chiếc cà vạt vào cặp sách.