Được rồi, qua nhiều ngày chung sống, Tiểu Hoa cảm thấy nam chính rất tốt, giống như ký chủ, vừa ngoan ngoãn vừa yên tĩnh.
Vì vậy, Tiểu Hoa không thể chấp nhận việc cuối cùng nam chính đại nhân lại trở thành một kẻ tàn bạo như vậy.
Thế nên, nó không ngừng tưởng tượng ra một loạt lý do cho nam chính, để giải vây cho Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Tiểu Hoa líu ríu không ngừng bên tai Tô Yên.
Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa, đặt chén trà sắp đầy xuống.
Nhỏ giọng nói:
“Hắn vốn dĩ đâu có bệnh.”
Tiểu Hoa đột nhiên dừng lại:
“Hả? Ký chủ, ngài nói gì vậy??”
Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt trong veo:
“Hắn không bệnh.”
“Ký chủ, sao ngài biết?!”
Trong giọng nói của Tiểu Hoa mang theo sự kinh ngạc không thể tin được!
Tô Yên nhỏ giọng:
“Vẫn luôn biết.”
Ngày đó, ở bên hồ, Hiên Viên Vĩnh Hạo rơi xuống nước, hắn thật sự không biết bơi, vẫn luôn vùng vẫy.
Nhưng, khi Tô Yên đẩy khúc gỗ vào trong nước, Hiên Viên Vĩnh Hạo gần như đã nhảy lên được ngay.
Khi gặp nguy hiểm, đó là phản ứng bản năng của con người.
Xem động tác lúc đó của hắn, hành động mạnh mẽ, không chút chậm chạp, thân thể rất tốt.
Hắn uống thuốc hơn mười ngày, bệnh không có một chút chuyển biến tốt đẹp, vẫn yếu ớt.
Chỉ có thể nói rõ hắn căn bản không bệnh, chỉ là có thể vì một số chuyện mà giả bệnh.
Đây chỉ là một suy luận rất đơn giản, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết ngay.
Một câu nói của Tô Yên, làm Tiểu Hoa ngây người, khiến nó im lặng một lúc lâu.
Nó còn tưởng rằng gặp được một nam chính đáng yêu, đáng thương giống như ký chủ.
Không ngờ, lại là một con sói đội lốt cừu, hừ, kẻ xấu!!
Mà những lời lẩm bẩm của Tô Yên ở gian pha trà, đều bị Hiên Viên Vĩnh Hạo trong tẩm điện nghe thấy không sót một chữ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chỉ thấy trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo quỳ một người mặc đồ đen.
Không nhìn rõ sắc mặt của người áo đen đó.
Chỉ có thể nghe được khi người áo đen đó lặp lại xong lời của Tô Yên, ánh mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo sâu thẳm, thấp giọng lẩm bẩm một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trông cũng không ngốc lắm.”
Lại biết hắn giả bệnh.
Ngay cả hoàng huynh của hắn cũng bị lừa, không ngờ lại không lừa được một tiểu nha đầu.
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên.
Gần như ngay lập tức, người áo đen biến mất.
Tô Yên đẩy cửa bước vào, bưng trà nóng trong tay.
Giọng cô nghiêm túc:
“Điện hạ, mời dùng trà.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngước mắt lên, nhìn cô một cái, cười đầy ẩn ý:
“Còn muốn ăn thêm hai miếng điểm tâm nữa không?”
Tô Yên sửng sốt, sau đó cân nhắc từ ngữ:
“Nô tỳ có thể từ chối không?”
Lời này làm Hiên Viên Vĩnh Hạo ngẩn người, hắn đột nhiên khóe môi cong lên nụ cười càng sâu, lắc đầu:
“Không muốn ăn thì cũng không ép ngươi. Ngươi lui xuống trước đi.”
Tô Yên gật đầu.
“Vâng.”
Sau đó, cô bình yên lui ra khỏi cửa tẩm điện.
Hơn mười ngày nay, cô gần như ngày nào cũng ở trong tẩm điện, ngày nào cũng ở bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Đây là lần hiếm hoi hắn cho cô ra ngoài sớm như vậy.
Cô đi về phòng mình, nào ngờ đang chuẩn bị bước vào, không ngờ lại đụng phải Thu Thực từ trong phòng cô đi ra.
Thu Thực có lẽ cũng không ngờ mình sẽ gặp Tô Yên ở đây, sợ đến mức bất giác run lên một cái.
Tô Yên nghi hoặc:
“Ngươi tìm ta?”
Thu Thực có vẻ chột dạ, ánh mắt liếc vào trong phòng Tô Yên, sau đó ưỡn ngực:
“Ta đến là muốn cảnh cáo ngươi, đừng tưởng mình thành thị nữ thân cận của điện hạ rồi thì tự cho mình là cao hơn người khác!”
Tô Yên l.i.ế.m khóe môi, nghiêm túc trả lời:
“Ngươi cũng muốn, chỉ là điện hạ không cần ngươi, còn phạt ngươi quỳ trước cửa một ngày.”
Thu Thực vốn chột dạ muốn tìm cớ rời đi, kết quả bị nói như vậy, lửa giận trong lòng bùng lên.
“Tô Yên, ngươi là cái thá gì?! Chỉ là một tiện nha đầu, ngươi cũng dám đến chế nhạo ta?!”