Nam Cưới Nữ Gả

Chương 5



Ta lẩn về phòng, vờ như không nghe thấy, ta chẳng biết gì cả, đây là g.i.ế.c người, lại còn là trọng thần triều đình, ta không muốn dính líu vào chút nào. Nhưng càng muốn đứng ngoài cuộc, trong lòng lại càng hoảng sợ, đọc sách không vào, gảy đàn cũng sai sót lung tung, nằm trên giường đếm cừu cũng không yên lòng.

Ta đã biết dân là gốc của nước, càng nên hiểu rõ Đại Lương cần một minh quân vì dân mà mưu cầu phúc lợi, chứ không phải kẻ vì đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn như tam hoàng huynh.

Ta phải cứu Tiết Lâm An.

Ta sai Phất Hiểu đi gọi Tiết Lâm An khi hắn đang chăm chú ở Giáo Tập ty chuẩn bị bài vở cho ngày mai.

Hắn đến vẫn là bộ giáo phục màu đen tuyền xấu xí ấy, ta thở dài, thầm nghĩ, đúng là nên để phụ hoàng truyền lệnh cho Phường Y ty thiết kế lại kiểu dáng giáo phục, chẳng cần phải kinh diễm đến mức nào, nhưng ít ra cũng đừng quá già cỗi.

“Không biết công chúa gọi thần đến có việc gì gấp?” Ta vẫn còn đang xuất thần, bị một câu nói của hắn kéo về chủ đề chính.

Ta không thể để hắn rời cung, nhưng lại không thể nói rõ nguyên nhân, đành phải tìm cách giữ hắn lại.

“Nghe nói tiên sinh giỏi cầm nghệ, muốn mời tiên sinh chỉ giáo đôi điều, tiên sinh có bằng lòng chăng?”

“Vi thần chỉ hiểu biết sơ sài, nào dám nói chỉ giáo, công chúa quá lời rồi.” Ta và hắn trước đây tuy là thầy trò, nhưng lại không thân thiết, ngoại trừ lần vì hắn mà bị phụ hoàng phạt quỳ đến ngất xỉu mà gây ra chuyện không vui, ngày thường cơ bản sẽ không chủ động nói chuyện.

Có lẽ hắn cũng tò mò không biết ta muốn làm gì, dù sao ta và tam hoàng tử là cùng một mẹ sinh ra, chắc cũng chẳng phải hạng lương thiện, phần lớn là kẻ địch chứ không phải bạn bè.

Hắn định quay người rời đi, ta gảy đàn cố giữ lại. “Tiên sinh thật sự không nể mặt như vậy sao?”

Hắn đành ở lại, ngồi thẳng người, không buồn không vui, không lộ bất kỳ biểu cảm nào, cứ thế chờ khúc nhạc này kết thúc.

Ta có ý giữ hắn lại, đương nhiên sẽ không chỉ tấu một khúc. Hết khúc này đến khúc khác, ta gảy liên tục gần hai canh giờ, đầu ngón tay đều bắt đầu tê dại, không thể gảy thêm được nữa.

“Rất hay.” Chỉ hai chữ qua loa.

“Khúc nào là hay nhất?” Ta hỏi dồn.

“Tương Tư Dẫn.”

“Thì ra tiên sinh thích điệu nhạc tình ý miên man như Tương Tư Dẫn, chẳng lẽ tiên sinh có người thầm mến?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không phải, vi thần thích sự tĩnh lặng, những khúc nhạc êm dịu giúp tinh thần thanh thản bình an, rất tao nhã.”

“Nhưng ta lại đặc biệt thích những khúc bi tráng hùng hồn như Dục Hỏa Từ.”

Ta và hắn định sẵn không cùng một loại người, hắn không có ý định ở lại, ta cũng không còn cố chấp cứu hắn nữa, ta đã giữ hắn lại hai canh giờ, thôi vậy, đành xem ý trời.

Thiên Thanh
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa lớn, như trút nước, hoa trong vườn rơi rụng khắp nơi, xem ra ý trời muốn hắn sống.

Ta sai người sắp xếp khách phòng cho hắn, hắn xua tay, “Không cần, nam nhân ngoại tộc ở lại, chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của công chúa, mượn một mái hiên là được rồi.”

Hắn đứng dưới mái hiên suốt một đêm, nghe mưa rơi suốt đêm, còn hay hơn cả Tương Tư Dẫn và Dục Hỏa Từ.

Kế hoạch của tam hoàng huynh thất bại, hắn ôm một bụng lửa giận, hắn mắng ta ăn cây táo rào cây sung, cánh tay cong ra ngoài. Mẫu hậu cũng đến lải nhải, vừa chất vấn vừa nói những đạo lý lớn rằng ta phải đứng về phía tam hoàng huynh.

Ta tai này vào tai kia ra, hoàn toàn không để tâm, sau này chúng ta đều xa cách, bọn họ âm mưu tạo phản cũng giấu ta kín như bưng.

Cũng trong tháng chín năm đó, tam hoàng huynh liên kết với cữu cữu ta, người là Đại nguyên soái binh mã, bày binh bố trận, dẫn quân xông vào hoàng cung.

Hắn vẫn luôn bất mãn với quy tắc lập trữ, đại hoàng huynh mất sớm, hắn là đích tử duy nhất của phụ hoàng, hắn tự cho rằng phải tuân theo quy tắc lập đích không lập thứ, hắn mới là người thừa kế ngôi vị.

Nhưng đức của hắn không xứng với ngôi vị, dù phụ hoàng bị kề d.a.o vào cổ cũng không chịu truyền ngôi cho hắn. Hắn đương nhiên không dám g.i.ế.c phụ hoàng, ngôi vị không chính danh thì chỉ là loạn thần tặc tử.

Hắn chĩa d.a.o vào các hoàng tử khác, liên tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t nhị hoàng huynh và ngũ hoàng huynh, hắn ép phụ hoàng, nếu không truyền ngôi cho hắn, hắn sẽ g.i.ế.c sạch tất cả con trai của mình, để bản thân trở thành người thừa kế duy nhất.

Ngoài phòng tiếng sấm rền vang, đáy mắt phụ hoàng lướt qua một giọt lệ, nắm tay siết chặt kêu răng rắc.

“Nghịch tử, ngươi là đồ nghịch tử!”

“Phụ hoàng, vậy thì đừng trách nhi tử.”

Tam hoàng huynh nở nụ cười chế giễu, vung đao tiến gần tứ hoàng huynh.

“Thứ tử hèn mọn, cũng xứng tranh với ta!” Hắn ghét nhất là tứ hoàng huynh, nhưng trớ trêu thay, hắn lại là đối thủ lớn nhất của hắn.

Tứ hoàng huynh nhắm mắt lại, chờ đợi lưỡi đao lạnh lẽo trên đỉnh đầu rơi xuống. Tia chớp xuyên qua cửa sổ, chiếu lên lưỡi đao, phản chiếu khuôn mặt dữ tợn của tam hoàng huynh.