Nam Cưới Nữ Gả

Chương 7



“Hắn đi đâu? Cái gì gọi là không về được?”

“Cứu trợ thiên tai, Lãm Quận lũ lụt nghiêm trọng, hắn là Khâm sai đại thần phụ trách cứu trợ thiên tai, hơn nữa là hắn tự dâng sớ xin đi, đã khởi hành hai ngày rồi.”

“Tại sao?”

“Hắn muốn dùng công lao này đổi lấy cơ hội được ở bên ngươi.”

Ta đứng sững tại chỗ, không phân biệt được tất cả những điều này là thật hay giả, ít nhất, ta đã hiểu rõ trái tim mình, ta đã yêu hắn rồi.

Ta muốn đánh cược thêm một lần nữa. Ta lên xe ngựa của Đàn Nương, nàng đứng dưới mưa tiễn biệt.

“Lý Tâm Giản, nếu hắn chết, ta hận ngươi cả đời!”

“Hắn nếu chết, ta sẽ chôn cùng hắn!”

Xe ngựa phi nhanh đi, tiếng sấm ầm ầm, cứ như thể cả hai chúng ta đều không nghe thấy lời nói của đối phương, chúng ta đi về hai hướng ngược nhau, đơn độc một bóng người khuất xa dần.

Mưa lớn tầm tã không ngớt, đường sá bị xói lở không ít. Thỉnh thoảng có lác đác hai ba người đi qua, chuẩn bị phiêu bạt đến các châu quận. Ta ném xuống mấy chiếc bánh, tiếp tục tiến về phía trước.

Trải qua mấy lần mở đường, đi vòng, ta cũng đến được Lãm Quận, một tòa thành hoang tàn đổ nát. Vô số dân lưu tán đang lũ lượt chạy ra khỏi thành, tìm nơi khác lánh nạn, chỉ có một mình ta đi ngược chiều tiến vào trong thành.

Sự khác biệt của ta nhanh chóng thu hút một đám ăn mày, chúng để mắt đến chiếc bọc gấm của ta. Ta sợ hãi lùi lại một bước, âm thầm ôm chặt hành trang.

Chúng sợ làm kinh động nhiều người khác sẽ không đủ phần, nên không trực tiếp cướp giật, chỉ vẫy tay về phía ta, làm động tác “đưa đây”.

Thiên Thanh
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta không muốn dây dưa nhiều, ngoan ngoãn tháo bọc xuống, khi chúng tưởng đã nắm chắc trong tay thì ta ném thẳng ra xa.

Trong chớp mắt, một đám người lớn xông lên, đều nhằm về phía chiếc bọc. Trong đám đông chen lấn, ta bị xô ngã xuống đất, theo sau là không ít cú giẫm đạp, tay chân đều bị trầy da. Ta nén đau, đứng dậy vội vàng chạy trốn.

Đợi đến khi chúng giành được chiếc bọc, mở ra thấy chỉ toàn quần áo, quay đầu lại thì không còn tìm thấy ta đâu nữa.

Tiền của Tiết Lâm An ta chỉ mang theo một phần nhỏ, còn lại để Đàn Nương giữ. Trên đường đủ dùng là được, mang nhiều quá sẽ gây chú ý và rước họa vào thân, hiện tại xem ra, suy tính của ta không sai.

Thoát khỏi đám đông, ta núp sau bức tường thở hổn hển. Ta thấy trong thành hoang tàn, nhà cửa bị nước lũ cuốn trôi, đường phố ngổn ngang đủ thứ tạp vật hư hại, bùn cát lún vào chân, ẩm ướt khó chịu vô cùng.

Ngoài phủ quận thủ, một lượng lớn dân lưu tán đang chen chúc chờ đợi được phát cháo. Lúc này ta đã lang thang hai ngày, thân thể dơ bẩn tả tơi, đói đến mức hoa mắt chóng mặt, chẳng còn chút sức lực nào để chen vào trong.

Cho đến khi ta ngã xuống vẫn không đợi được phát lương.

Khi ta mở mắt trở lại, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú, phong thái phi phàm, không đeo mặt nạ, vẫn đẹp như năm xưa, chỉ có điều đôi mắt tràn ngập tia m.á.u đỏ, hẳn là đã thức trắng rất lâu.

“Nàng đến đây làm gì?” Giọng hắn rất lạnh, mang theo vẻ trách cứ.

“Ta đến tìm phu quân của ta, chàng ấy đã hạ sính lễ rồi, ta đợi chàng ấy cưới ta.”

Hắn ôm ta vào lòng, ôm rất chặt, đó là hơi ấm đã lâu không cảm nhận được.

Ngoài phủ oán than vang dậy, khung cảnh ồn ào hỗn loạn, bá tánh không đợi được lương thực đã nổi giận. Ta mới biết lương thực cứu trợ lần này đều bị mốc, căn bản không thể ăn được. Bá tánh chờ triều đình cứu tế, nhưng lũ quét đã cuốn trôi quá nhiều đường sá, xe chở lương thực trên đường không dễ đi, đã đến chậm mấy ngày, khiến hàng chục vạn bá tánh c.h.ế.t đói. Cuối cùng cũng đợi được lương thực đến, lại là lương thực hư hỏng bị mốc, bá tánh vừa bi thương vừa phẫn nộ.

Chuyện liên quan đến an nguy của bá tánh và uy tín của triều đình, Tiết Lâm An tiên trảm hậu tấu, mua lương thực với giá cao từ các phú thương ở bốn thành Đông Tây Nam Bắc lân cận, khẩn cấp vận chuyển, muộn nhất là ngày kia sẽ đến.

Muốn kéo dài thêm hai ngày nữa thực sự rất khó. Chỉ hai ngày nữa thôi, chẳng biết lại có bao nhiêu bá tánh c.h.ế.t đói, huống hồ, bây giờ bá tánh đã mất hết lý trí, nhao nhao mắng nhiếc triều đình vô năng, Thái phó là gian thần, nếu tất cả dân lưu tán tập hợp lại, có thể trực tiếp san bằng phủ quận thủ.