Còn có một vị hoàng đế, từng thấy giá gạo mà Nội vụ phủ kê lên là vài lượng một cân, đến khi triều đại sụp đổ, làm thường dân mới phát hiện mình bị lừa nhiều đến mức nào.
Nếu không hiểu giá cả thị trường, thì làm sao biết dân sinh gian khó?
Hồng Trần Vô Định
Người đời thường chê cười Tư Mã Trung hỏi “vì sao không ăn cháo thịt”, nhưng trong quan niệm của hắn, cháo thịt là món mà nhà ai cũng có.
Chưa ai dạy hắn về gian khổ của dân chúng, lại bắt hắn đồng cảm với khổ cực của dân chúng, như vậy chẳng phải quá vô lý sao?
Ta nói: "Con người không được quên gốc rễ."
"Chúng ta xuất thân từ bùn đất, phải hiểu những thứ này."
"Về sau dù là làm quan hay tự lập mưu sinh, ít ra cũng không để bị lừa, mà những sổ sách trong nhà mình, cũng phải nắm rõ."
Lưu quản gia bất chợt nhẹ nhõm hẳn.
Là cái cảm giác dây cung căng quá lâu, nay đột nhiên được thả lỏng.
"Phu nhân, người nói đúng."
"Gần đây chịu ảnh hưởng từ người khác, ta suýt quên mất bản thân khởi đầu thế nào."
"Dù ta có học mấy cũng không học được quy củ nhà người ta, vậy hà tất phải ép bản thân?"
Ông nói rất đúng.
Chúng ta vốn là người thường, chỉ cần sống ngày tháng an vui là đủ.
Chớp mắt, đông qua xuân tới.
Phụ thân của Tạ Lan Đình đã trở về.
Sau khi vào cung diện kiến hoàng đế, liền thúc ngựa phi nhanh trở lại Hầu phủ.
Vừa đến cổng, Lưu quản gia liền sai tiểu đồng chạy tới báo tin cho ta.
Nói rằng sau lưng Tạ phụ có một nữ nhân, đang khoác tay hắn, vô cùng thân mật.
Tạ Lan Đình sắc mặt sa sầm.
Hắn mười tuổi rồi, một năm qua ăn ngon mặc ấm, thân hình đã lớn hơn nhiều, suýt thì cao bằng ta.
Nghe vậy, hắn rõ ràng không vui.
Hắn có chút tâm lý "chim non nhận mẹ".
Ai từng cứu hắn, hắn sẽ nhận định người đó, sẽ một mực bảo vệ người đó.
Thật ấm lòng, khiến ta thấy nơi xa lạ này cũng có chút hương vị gia đình.
Nhưng như vậy cũng rất nguy hiểm.
Lỡ như người cứu hắn là kẻ xấu, thì hắn sẽ rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Tạ Vi Hiền chui vào lòng ta, thì thầm:
"Mẫu thân, người đừng sợ."
Ta xoa xoa má nàng, tim ta như tan ra thành nước.
"Đi thôi, đi gặp cha của các con."
Tạ phụ tên thật là Tạ Tùy Trụ, giờ đổi tên thành Tạ Chấn Thanh.
Ta không nhớ trong nguyên tác có đoạn hắn mang nữ nhân về hay không.
Bọn họ đều chỉ là phông nền trong truyện, chỉ để làm nổi bật sự tàn nhẫn của Tạ Lan Đình, không được miêu tả rõ ràng.
Nhưng sau một năm sống ở cổ đại, ta đã có toan tính riêng.
Lần gặp mặt này, ta chỉ muốn tận mắt xem thử Tạ phụ là người thế nào, để còn tùy cơ ứng biến.
Thân phận Hầu phu nhân thật sự rất hữu dụng, giúp ta tránh được rất nhiều phiền toái.
Đặc biệt là khi Tạ Chấn Thanh đang cầm binh ngoài biên ải, trong kinh chẳng ai dám đụng đến ta.
Nếu mất thân phận này, việc buôn bán sau này sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nếu có thể, ta vẫn muốn tiếp tục hợp tác với hắn.
Nhưng cuộc gặp gỡ với Tạ Chấn Thanh lại chẳng vui vẻ chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa gặp ta, hắn đã lạnh giọng nói:
"Ta liều mình nơi chiến trường xây dựng cơ nghiệp nhà họ Tạ, vậy mà ngươi lại làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ như thế. Ngươi còn coi ta ra gì không?”
Nói xong, hắn ném một đống giấy xuống trước mặt ta.
14
Ta liếc mắt nhìn mấy tờ giấy rơi đầy đất.
【Hôm nay đại ưu đãi, mua đủ hai trăm giảm ba mươi】
【Tiết Hoa Triều, Tiết Giai Nhân, hàng tươi mới giảm giá ba mươi phần trăm】
【Cuối năm đổi điểm tích lũy, nhiều món tốt miễn phí mang về】
Toàn là mấy hoạt động khuyến mãi mà ta làm cho cửa tiệm của mình.
Hội viên, tích điểm, ưu đãi theo dịp lễ, ta làm đến rầm rộ khí thế, lúc đầu bị bao người chê cười.
Thế mà giờ, không ít kẻ đang học theo ta.
Một thân một mình, ta đẩy mạnh chiến lược tiếp thị của kinh thành tiến lên một bước, lại khiến bản thân thu về đầy rương bạc.
Ta thấy như vậy là rất tốt.
Ngược lại, ta thấy Tạ Chấn Thanh chẳng tốt đẹp gì, không hỏi một lời, đã vội kết tội ta.
Dù gì thì xử án cũng phải có quy trình chứ.
Ta liền dứt khoát bỏ ý định hợp tác với hắn, thản nhiên nói:
"Đã vậy, Hầu gia thấy ta không vừa mắt, vậy thì chi bằng hòa ly đi."
Tạ Chấn Thanh sững người.
Nữ tử sau lưng hắn cũng ngây ra.
Tạ Lan Đình hoảng hốt, nhưng sau cơn bối rối, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn phụ thân, thản nhiên nói:
"Con theo mẫu thân."
Tạ Vi Hiền chớp đôi mắt to ngơ ngác, thì thầm:
"Mẫu thân, chúng ta khi nào thì đi ạ?"
Ta xoa đầu hai đứa, dịu dàng nói:
"Bây giờ thu dọn đồ đạc, ta mang các con đến trang viện ngoại ô kinh thành ở tạm một thời gian."
"Vừa khéo, ta mới mời được một vị tiên sinh tinh thông thảo mộc, các con học theo người ấy một thời gian."
"Qua một thời gian nữa, ta sẽ chuyển cả học đường sang bên đó."
Lưu quản gia nhìn ta, lại nhìn Tạ Chấn Thanh, rồi cung kính nói:
"Phu nhân, lão nô cũng theo người đi. Người hẳn là vẫn cần một quản sự."
"Chúng ta cũng đi theo người, phu nhân đừng bỏ lại chúng ta."
Một đám nha hoàn tiểu đồng sốt sắng lên tiếng, như sợ ta không mang họ theo.
Tạ Chấn Thanh cuối cùng không nhịn được nữa.
"Các ngươi rốt cuộc còn coi ta là Hầu gia không hả!!"
Tất nhiên là không rồi.
Từ sớm, ta đã đem khế ước bán thân trả hết cho họ như phần thưởng.
Giờ họ là thân phận tự do, nếu thật sự muốn rời đi thì có thể đi bất cứ lúc nào.
Mà lúc này họ nguyện đi theo ta, đó là vì lòng kính trọng và tín nhiệm.
Chỉ là ta không muốn họ rơi vào hiểm cảnh.
Không cần thiết phải chọc giận một vị tướng quân đang được triều đình trọng dụng.
Ta nói:
"Hầu gia, nói chuyện chút đi."
Tạ Chấn Thanh hừ lạnh một tiếng, liếc xéo ta một cái, rồi sải bước đi thẳng vào trong.