Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 11



Nữ tử kia rón rén bước theo, hoàn toàn không có ý né tránh.

 

Ta không muốn để cuộc nói chuyện biến thành cãi vã vì có người ngoài xen vào, liền ngăn lại:

 

"Cô nương, cô nương chắc chắn muốn nghe ta và Hầu gia tranh cãi sao?"

 

"Đến lúc ta bỏ đi thật, cô nương còn phải ở lại đây đấy."

 

"Lỡ có ngày Hầu gia nhớ ra việc cô nương từng chứng kiến hắn nổi giận mất mặt, thì ngày tháng của cô nương ở Hầu phủ e là chẳng dễ thở."

 

Nàng ta như bừng tỉnh, vội vã dừng chân, nặn ra một nụ cười gượng gạo:

 

"Tạ ca ca, thiếp ở đây đợi chàng."

 

Tạ Chấn Thanh đỏ mặt, trông như đang rất hưởng thụ.

 

Nhưng ngay sau đó liếc ta một cái, rõ ràng không vui vì ta nói hắn tức giận là "mất mặt".

 

Ta: "……"

 

Ta vạn lần không ngờ, mình lại nhận được một kịch bản mang tên "Tướng quân mang nữ nhân về phủ".

 

Chỉ tiếc là ta không định nhập vai.

 

Ta và Tạ Chấn Thanh ngồi nói chuyện trong đình nghỉ mát.

 

Ta không muốn vào trong nhà. 

 

Không gian kín khiến người ta nghẹt thở, còn ngoài trời thoáng đãng, dễ nói chuyện hơn.

 

Tạ Chấn Thanh cau mày, đảo mắt nhìn khắp nơi.

 

Càng nhìn, lông mày hắn càng giãn ra.

 

Hắn hẳn là đã nhận ra Hầu phủ đã thay đổi rất nhiều.

 

Lúc phủ mới được ban, trong ngoài đều hoang phế.

 

Theo tài lực của Hầu phủ khi ấy thì chỉ có thể chỉnh trang sơ sài.

 

Là ta sau khi kiếm được bạc mới thuê người sửa sang, tu sửa lại toàn bộ.

 

Lúc đó ta nghĩ đơn giản, dù nơi này có thể chẳng ở được bao lâu, nhưng cuộc sống là của mình, thì cũng nên sống sao cho dễ chịu một chút.

 

Quan trọng hơn là, trong quá trình chỉnh trang lại khuôn viên, ta đưa Tạ Lan Đình và Tạ Vi Hiền chạy khắp nơi để so sánh bản thiết kế, định phương án, mua vật liệu, tính toán giá cả, thuê thợ, rồi chính thức thi công.

 

Khi công trình tiến hành, lại nảy sinh đủ chuyện, phải xử lý, phải lo liệu từ đầu đến cuối, quá trình ấy thực sự vô giá.

 

Hiện tại hai đứa nhỏ vừa mệt lại vừa vui.

 

Chúng đã hiểu sơ về quy trình xây dựng, cũng là tiểu cao thủ trong việc tính toán.

 

Thậm chí có thể nói thành thạo giá cả của đủ loại vật liệu xây dựng, lúc mặc cả cũng không còn e ngại nữa.

 

Năng lực sống của bọn trẻ đã tăng lên rất nhiều.

 

Điều đó khiến ta cảm thấy tất cả đều rất đáng giá.

 

Tạ Chấn Thanh có lẽ vừa mới được hoàng thượng ban thưởng, nên lúc này đang rất kiêu ngạo.

 

Giọng hắn lạnh như băng, mang theo kiểu ngạo mạn tự cho là đã nhìn thấu tất cả:

 

"Ngươi không cần làm mình làm mẩy nữa. Năm đó là ngươi cầu xin làm kế thất của ta, giờ ta công thành danh toại, làm sao ngươi cam tâm buông tay? Ta sẽ không hạ ngươi xuống làm thiếp, không để ngươi mất mặt.”

 

"Nhưng từ nay về sau, ngươi không được làm những việc đó nữa."

 

"Toàn bộ cửa tiệm giao cho quản sự xử lý, ngươi an tâm ở nội viện, làm quý phu nhân, đừng ra ngoài phô trương."

 

"Thiếp ta mang về họ Cố, là nữ nhi của thuộc hạ ta. Ta sẽ nạp nàng làm quý thiếp, ngươi chuẩn bị sắp xếp cho nàng nhập môn."

 

Lời hắn nói ra toàn là mệnh lệnh.

 

Ta không biết nguyên chủ và hắn từng quen biết thế nào, cũng chẳng biết họ từng xảy ra chuyện gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thậm chí không biết họ có từng “chung chăn gối” hay chưa.

 

Ta trong đầu hoàn toàn không có ký ức nào về phần ấy.

 

Nhưng giờ chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.

 

Ta bình tĩnh nói:

 

"Hầu gia, trước khi bàn luận chuyện gì khác, sao ngài không nghe chuyện của Lan Đình trước đã?"

 

15 

 

"Trong thư ngươi đã nói rõ rồi, Nhị đệ ta quả thực có lỗi."

 

"Nhưng việc nhà không thể để người ngoài biết, ngươi làm ầm ĩ lên, khiến Nhị đệ không thể ở lại trong thôn, sau này ta còn mặt mũi nào trở về?"

 

"Chuyện này ngươi làm sai rồi."

 

"Rõ ràng có thể âm thầm xử lý, ngươi lại cứ phải làm to chuyện, để thiên hạ đều biết."

 

"Ngươi xuất thân bần hàn, không biết cách hành xử. Sau này, Cố cô nương sẽ dạy ngươi."

 

Hắn lạnh lùng liếc ta một cái, không chỉ đổ hết lỗi lên đầu ta, mà còn muốn giẫm nát mặt mũi ta, biến ta thành con rối không chút tôn nghiêm trong hậu viện của hắn.

 

Trong lòng ta chỉ có một câu:

 

Hồng Trần Vô Định

Tạ Lan Đình trong truyện sao không đánh c.h.ế.t hắn đi?!

 

"Đã như vậy, ta với Hầu gia không còn gì để nói nữa."

 

"Chúng ta hòa ly."

 

"Ta không chiếm giữ danh vị Hầu phu nhân, để Hầu gia khỏi mất mặt."

 

Ta gọi nha hoàn đến, đưa lên bút mực.

 

Nhấc bút viết ngay một tờ thư hòa ly.

 

Đây là thứ ta từng học với Chu tú tài.

 

Tuy ta đã biết chữ phồn thể, nhưng văn ngôn vẫn còn khó.

 

Tờ thư hòa ly này chính là nhờ Chu tú tài soạn sẵn một bản mẫu, ta học thuộc để phòng lúc cần.

 

Hồi đó, nét mặt Chu tú tài rất kỳ quái, như thể không tin vào tai mình.

 

Sau khi ta ba lần xác nhận, từ đó ánh mắt hắn nhìn ta có thêm vài phần kính trọng.

 

Người đọc sách có cốt khí, luôn kính nể người không tham quyền thế.

 

Hắn cho rằng ta là hạng người như thế, thật ra ta chỉ muốn sống thoải mái một chút mà thôi.

 

Ta xuyên sách đến, vốn đã biết nhà họ Tạ không phải nơi tốt lành gì, nhưng vẫn không muốn vội vã kết luận.

 

Giờ gặp được Tạ Chấn Thanh, ta có phần thất vọng.

 

Ta từng nghĩ hắn là đại tướng quân đầu đội trời chân đạp đất, chẳng qua không giỏi quan tâm chuyện hậu viện.

 

Ai dè hắn là kẻ độc đoán, tự cao, ngạo mạn.

 

Ta bắt đầu nghi ngờ, hắn có thể thắng trận, được phong Hầu, có khi là vì hưởng lây ánh hào quang của Tạ Lan Đình.

 

Vì nam phụ thâm tình cần một thân thế cao quý, nhưng vẫn kém hơn nam chính đôi chút.

 

Tạ Chấn Thanh xuất thân hèn mọn, dựa vào quân công lập nghiệp, chính là lựa chọn phù hợp nhất.

 

Còn bản thân hắn có lẽ vốn chỉ đến thế.

 

Ta viết xong thư hòa ly, ký tên, đẩy tờ giấy sang cho Tạ Chấn Thanh.

 

Hắn mặt không đổi sắc, ánh mắt như hổ, hơi nheo lại.

 

"Ngươi biết viết chữ?"

 

"Thời gian qua ta học theo tiên sinh."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com