"Ngươi thật sự muốn hòa ly? Ngươi nên nhớ, khi đến đây ngươi trắng tay, rời khỏi Hầu phủ, ngươi chẳng là gì cả."
"Hầu gia chỉ cần ký tên. Ta tự có tính toán.”
Tạ Chấn Thanh hừ lạnh, cầm bút định ký, nhưng cuối cùng lại ném bút xuống.
"Suýt nữa bị ngươi lừa rồi."
"Ta mới thắng trận trở về, liền hòa ly với thê tử, nhất định sẽ bị ngự sử buộc tội bạc tình."
"Ngươi bị ai sai khiến, muốn đẩy ta vào thế bất nghĩa bất nhân?"
"…"
Hắn quả là có đầu óc.
Nhưng nghĩ hơi nhiều rồi.
"Thư hòa ly để lại cho Hầu gia."
"Chờ thời cơ thích hợp ký cũng được."
"Ta sẽ để lại sổ sách và quản gia, tiện cho Hầu gia tra xét."
"Còn ta, sẽ dẫn theo bọn nhỏ đến biệt viện ở ngoại thành, không quấy rầy Hầu gia nữa."
"Chúng ta lấy đâu ra biệt viện ở ngoại thành? Chẳng lẽ ngươi nhận hối lộ sau lưng ta?"
Hắn cau mày giận dữ.
"Đó là của hồi môn của ta."
"Nói láo! Ngươi đến đây chẳng có gì cả."
"Có chứ, một cây trâm bạc, tuy ít, nhưng là đồ của ta."
"Hầu gia muốn kiểm tra sổ sách, cứ hỏi Lưu quản gia, không cần nghi thần nghi quỷ."
Chiếc trâm bạc đó trị giá một lượng.
Dù ít, nhưng đủ để ta từng bước xoay bạc ra bạc.
Ban đầu, ta bán vài công thức nấu ăn.
Sau đó bắt tay nghiên cứu xà phòng, nước hoa, vật dụng thường nhật, rồi đến chưng cất rượu mạnh.
Mấy thứ ấy giúp ta kiếm được không ít.
Mà sổ sách trong Hầu phủ, ta đều đã đối chiếu rõ ràng từ trước, chính là để phòng cho ngày hôm nay.
Tuy nhiên, tiền nuôi Tạ Lan Đình và Tạ Vi Hiền vẫn là lấy từ ngân sách Hầu phủ.
Hắn ra bạc, ta ra sức, coi như cùng nhau nuôi dưỡng.
16
Ta thu xếp đồ đạc, buổi chiều liền dẫn theo hai đứa nhỏ rời khỏi Hầu phủ.
Tạ Lan Đình không hề lưu luyến phụ thân, điều này khiến Tạ Chấn Thanh tức giận vô cùng.
Hắn cho rằng ta đã không dạy dỗ tử tế.
Hắn lạnh giọng bảo Tạ Lan Đình ở lại.
Tạ Lan Đình chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, đáp:
"Không. Mẫu thân ở đâu, con ở đó."
Tạ Vi Hiền thì ôm chặt lấy ca ca, trong mắt mang đầy đề phòng nhìn về phía đại bá của mình.
Ta nhấc roi ngựa xuống xe, lạnh lùng nói:
"Hầu gia muốn Lan Đình ở lại cũng được, chỉ cần ngài chịu nổi một trăm hai mươi tám roi của ta. Ta sẽ lập tức để hắn ở lại trong phủ, không nói thêm nửa lời."
"Hừ! Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc Tạ Lan Đình đã chịu đủ một trăm hai mươi tám roi của nhị thúc hắn, mà chính phụ thân hắn lại cho rằng chuyện đó chẳng có gì to tát."
"Chưa từng nếm khổ đau của người khác, thì đừng dạy họ phải nhẫn nhịn."
"Nếu Hầu gia có thể chịu được một trăm hai mươi tám roi, mà vẫn không oán trách ta, vậy về sau ngài nói gì ta cũng nghe."
Ờ đúng rồi đúng rồi, ngài nói cái gì cũng đúng, nhưng ta không nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạ Chấn Thanh không dám tin, tiến lên một bước, vạch áo Tạ Lan Đình ra xem.
Quả nhiên, những vết roi hằn trắng trên lưng nối nhau chằng chịt.
Dù đã được chăm sóc bôi thuốc, vẫn còn thấy rõ từng đường.
Những vết không lưu lại dấu tích, e rằng càng nhiều hơn.
Tạ Chấn Thanh ngẩn người tại chỗ.
Tạ Lan Đình sắc mặt không đổi, kéo áo lại, chui vào trong xe.
Ta đẩy Tạ Chấn Thanh ra, cũng bước lên xe.
Tạ Vi Hiền "soạt" một tiếng buông rèm xuống, liên tục giục giã:
"Đi mau, chúng ta mau đi thôi!"
Phu xe hô lên một tiếng, quất roi, ngựa lộc cộc phi đi trên đường đá xanh, tiếng móng ngựa vang giòn, rộn rã.
Tạ Lan Đình nằm gọn trong xe, áo vẫn chưa cởi.
Ta không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ đưa tay xoa nhẹ gương mặt hắn, liền chạm phải một bàn tay đầy nước mắt.
Hắn cố nhịn nghẹn ngào, khe khẽ nói:
“Hồi trước ông ấy từng mang cho con một con diều. Sau đó bị Thiết Đản cướp mất, con còn nghĩ đợi ông ấy về sẽ đòi lại giúp con…”
Kết quả thì sao? Phụ thân hắn lại nói, bị đánh cũng chẳng sao.
Thật là tổn thương lòng người.
Ra khỏi thành, một người cưỡi ngựa vụt qua bên xe chúng ta.
Là Tạ Chấn Thanh.
Hắn không dừng lại, chỉ một đường phóng thẳng về hướng quê cũ.
Ngày hôm sau, Lưu quản gia cho người tới báo.
Nói rằng Tạ Chấn Thanh về làng, lại đánh Tạ Nhị một trận nữa.
Tạ Lan Đình nghe xong, vờ như không nghe gì, nhưng tinh thần rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Buổi chiều theo tiên sinh học nhận biết thảo mộc, đầu óc lanh lợi, đối đáp như gió, khiến tiên sinh kinh ngạc khen là thiên tài.
Ông ấy thậm chí còn muốn thu nhận hắn làm đệ tử.
Nhưng nghĩ lại mình chỉ là một y sư, lại thôi, chỉ là càng dốc lòng dạy dỗ hơn.
Chúng ta ở vùng ngoại thành được hơn một tháng, chớp mắt đã đến hè.
Nơi ấy mát mẻ hơn trong thành, ta liền dứt khoát ở lại đến mùa thu.
Nào ngờ, cuối hè, Tạ Chấn Thanh lại sai người đến mời ta hồi phủ.
Hồng Trần Vô Định
Lý do là hắn muốn nạp cô nương họ Cố làm thiếp, cần ta thân là chủ mẫu, đứng ra chủ trì hôn lễ.
Ta im lặng, hết nói nổi.
Quả nhiên, cuộc hôn nhân này không dễ mà dứt.
Thời hiện đại, có pháp luật bảo vệ, ly hôn còn trăm bề gian khó.
Huống gì là thời đại này, một nữ nhân muốn hòa ly, không tránh khỏi mất sạch cả thể diện lẫn chỗ dựa.
Ta bắt đầu rà soát lại các sản nghiệp của mình, suy nghĩ xem nên làm thế nào để hòa ly thuận lợi.
Tạ Lan Đình hỏi ta:
"Mẫu thân, người thực sự muốn hòa ly sao? Phụ thân con không tốt sao?"
Ta im lặng một lúc.
Tạ Chấn Thanh, đối với nhiều nữ tử mà nói, cũng coi như một chọn lựa không tồi.
Gần đây, kinh thành có rất nhiều người bàn tán, nói ta vận khí tốt, lúc còn nghèo đã theo hắn, nay hắn phong hầu, ta trở thành quý phu nhân.
Lại có người nói ta không biết điều, Hầu gia chỉ nạp thiếp, đâu có ruồng bỏ, ta như vậy chẳng phải vô lý gây rối sao?
Nhưng điều ta muốn, vốn không phải là một cuộc hôn nhân.
Ta từng nghĩ, nếu Tạ Chấn Thanh là người không tệ, có thể đôi bên hợp tác cùng có lợi.