Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 13



Nhưng khi ta thấy hắn muốn làm cha ta, muốn thay ta làm chủ, ta liền buông bỏ hết tất cả những ý nghĩ đó.

 

Với hai đứa nhỏ, đây là chuyện khó hiểu, cũng khó nói rõ.

 

Ta nghĩ một chút rồi bảo:

 

"Không quan trọng ta và phụ thân các con thế nào."

 

"Ta vĩnh viễn là mẫu thân của các con."

 

"Sau khi ta và phụ thân các con hòa ly, các con sẽ có hai nhà. Muốn ở đâu thì ở, không ai ép buộc."

 

Tạ Lan Đình gật đầu:

 

"Con biết rồi. Mẫu thân, người cứ làm điều mình muốn, đừng bận lòng đến con và muội muội."

 

Sáng sớm hôm sau, quản sự hấp tấp chạy đến nói với ta:

 

Tạ Lan Đình đã cưỡi ngựa trở về kinh thành, đi rất vội, còn dặn người hầu không được nói cho ta biết.

 

Quản sự không yên tâm, liền phái tiểu đồng bám theo, còn mình thì lập tức đến bẩm báo.

 

17

 

Ta thấy có điềm chẳng lành, vội vã đuổi theo.

 

Đến Hầu phủ, thở không ra hơi, trước mắt là cảnh Tạ Chấn Thanh và Tạ Lan Đình giằng co nhau như kẻ thù.

 

Phụ tử hai người trừng mắt nhìn nhau, sắc mặt u ám, chẳng ai chịu nhường ai.

 

Tạ Lan Đình nắm chặt con dao, lưỡi d.a.o hướng về phía mình, ép Tạ Chấn Thanh phải ký thư hòa ly.

 

Tạ Chấn Thanh mặt đỏ như gan, như một con tôm luộc, tức giận quát lớn:

 

"Loạn thật rồi! Ngươi còn muốn danh tiếng nữa không? Trên đời làm gì có chuyện con ép cha hòa ly?"

 

"Ngươi còn không mau bỏ d.a.o xuống cho ta!"

 

"Ông không xứng với mẫu thân ta!"

 

"Hôm nay nếu ông ký vào thư hòa ly, ta vẫn nhận ông là cha."

 

"Nếu ông không ký, từ nay ta chỉ nhận mẫu thân!"

 

"Ngỗ nghịch! Chính con tiện nhân Tống Xuân Hoa đã dạy ngươi thế này phải không? Ngươi học hết cái kiểu thô tục của ả rồi!"

 

"Ta hối hận vì năm đó đã nhặt ả về!"

 

"Mẫu thân ta tên là Tống Giai Nghi!"

 

"Là giai nhân tuyệt thế, là người khiến kẻ khác yêu từ nụ cười đến ánh mắt!"

 

"Nếu không nhờ bà ấy cứu ta, bây giờ người mà ông thấy trước mặt, chính là một cái xác rồi!"

 

"Ông lấy tư cách gì để sỉ nhục người?”

 

Câu nói ấy như đ.â.m thẳng vào tim Tạ Chấn Thanh.

 

Hắn sửng sốt nhìn Tạ Lan Đình, thân thể loạng choạng, rồi thất thần ngồi phịch xuống ghế, làm đổ cả bàn cờ.

 

Quân cờ rơi lăn lóc đầy đất.

 

Tạ Lan Đình rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, mềm lòng.

 

Hắn do dự, nghĩ mình có phải nói quá nặng rồi không, có phải làm tổn thương người khác rồi không.

 

Nhưng Tạ Chấn Thanh nắm bắt ngay khoảnh khắc ấy, tay vung lên, hai quân cờ bay ra.

 

Một viên đánh bay con dao.

 

Một viên trúng vào cánh tay Tạ Lan Đình.

 

Tạ Lan Đình ôm tay lảo đảo lùi lại, vừa đau vừa tức.

 

Tạ Chấn Thanh lạnh giọng nói:

 

"Trên chiến trường, loại dám uy h.i.ế.p bản tướng như ngươi, đã c.h.ế.t mười lần rồi!"

 

Hắn quay sang nhìn ta.

 

"Hôm nay cha con tương tàn, ngươi vui chưa?"

 

Ta thở dài một hơi, bước nhanh đến bên Tạ Lan Đình, vén tay áo xem vết thương.

 

May là chỉ bầm tím, không tổn hại đến gân cốt, lòng ta mới nhẹ đi phần nào.

 

Ta lặng lẽ búng trán hắn một cái, rồi kéo hắn đứng sau lưng ta, nhìn thẳng Tạ Chấn Thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Vui chứ."

 

"Con trai ta có tình có nghĩa, dám đứng ra vì mẹ mình."

 

"Biết rõ Hầu gia quyền cao chức trọng, vẫn dám một mình đứng ra vì ta mà đấu tranh."

 

"Đứa trẻ cốt cách kiên cường, gan dạ trung hiếu như thế, ta thích vô cùng."

 

"Hầu gia không hài lòng sao?"

 

"Nó bất hiếu!"

 

"Đó là vì Hầu gia làm sai. Nếu ngài sớm chấp thuận hòa ly, nào có chuyện hôm nay?"

 

Tạ Chấn Thanh nổi giận đùng đùng, vỗ bàn hét lớn:

 

"Lúc ta chỉ là một tiểu tướng, ngươi khóc lóc cầu ta cưới ngươi."

 

"Giờ ta đã là Hầu gia, dựa vào đâu mà ngươi đòi hòa ly? Nếu muốn chia tay, thì cũng là ta hưu ngươi!"

 

Ánh mắt ta trầm xuống.

 

Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

 

"Đã vậy, ta cũng chẳng còn gì để nói."

 

Tạ Chấn Thanh tức giận đến mức đi tới đi lui.

 

“Ngươi nói xem, dựa vào đâu lại không nói gì với ta?”

 

"Chúng ta đều là kẻ nghèo khổ đi lên, ngươi cũng coi thường ta sao?"

 

"Ta ở ngoài đã bị người đời xem thường, về nhà còn phải chịu khí sắc của ngươi."

 

"Ta thấy ngươi đúng là rảnh rỗi quá mức, ngươi cứ ở đây từ từ mà suy ngẫm đi!"

 

Hắn liền nhốt ta và Tạ Lan Đình vào từ đường.

 

Nói ra cũng thật buồn cười.

 

Nhà họ Tạ vốn xuất thân bần hàn, lấy đâu ra từ đường?

 

Cái từ đường này là trong phủ đệ do hoàng thượng ban mới có.

 

Mà chính là ta bỏ bạc ra sửa sang lại.

 

Ta từ trong hộc bàn lôi ra một cây thước phạt, lạnh lùng nói:

 

"Đưa tay ra."

 

Tạ Lan Đình hoảng sợ, mắt đỏ lên rất nhanh, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, chìa tay ra.

 

Ta gõ nhẹ một cái lên tay hắn.

 

"Biết hôm nay con sai ở đâu chưa?"

 

"Con không nên lén cưỡi ngựa quay về tìm phụ thân."

 

"Sai rồi, nói lại."

 

Ta lại gõ một cái.

 

"Con không nên cãi lời cha."

 

"Vẫn sai."

 

Lại thêm một cái gõ lên đầu cứng như gỗ của hắn.

 

Hồng Trần Vô Định

Tạ Lan Đình cắn môi, không nói gì nữa.

 

Hoặc là hắn đã có câu trả lời, nhưng không dám chắc, ngẩng đầu nhìn ta đầy bất an.

 

Ta đặt thước xuống, nắm lấy vai hắn, chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn, không để hắn trốn tránh.

 

"Con sai hai điều."

 

"Một điều khiến ta giận nhất chính là con lại dùng chính mạng sống của mình để uy h.i.ế.p phụ thân."

 

"Ta từng dạy con phải trân quý bản thân, chưa từng dạy con tự hạ thấp mình như thế."

 

"Con tưởng rằng một mạng người là đủ để xóa bỏ mọi bất công trên đời sao?"

 

"May mắn hôm nay con chưa thành công."

 

"Nhưng nếu sau này lại có chuyện không như ý, con lại dùng mạng sống ra đánh cược lòng người thì sao?"

 

"Tạ Lan Đình, hôm nay con khiến ta rất thất vọng!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com