Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 14



18

 

Trong nguyên tác, hắn từng bày mưu để bản thân và nam chính cùng rơi vào cảnh khốn đốn.

 

Mục đích là để xem nữ chính sẽ chọn ai.

 

Kết quả – nữ chính gặp được nam chính trước, hoàn toàn không biết hắn cũng rơi vào hoạn nạn.

 

Hắn không mở miệng nói rõ, cứ tưởng mình bị bỏ rơi, thế là bắt đầu hắc hóa, báo thù nam chính, giam giữ nữ chính.

 

Vẻ mặt như muốn chết, sống không bằng chết, miệng nói: thiên hạ phụ ta!

 

Cái tật xấu này, hôm nay nhất định ta phải sửa cho bằng được.

 

Tạ Lan Đình rơi nước mắt.

 

"Mẫu thân… con chỉ muốn giúp người…"

 

"Đây chính là điều thứ hai mà ta muốn nói với con."

 

"Con không thể tùy tiện thay ta quyết định việc gì."

 

"Con không gánh nổi vận mệnh của ta."

 

"Ta là người lớn, cũng là chủ nhân của việc này, ta sẽ tự mình giải quyết."

 

"Ta có nhiều cách hơn con nghĩ. Nếu thật sự cần giúp đỡ, ta sẽ tìm con, chứ không phải ngồi đó chờ con thay ta gánh vác."

 

"Con gặp được ta là điều may mắn, ta là người tốt. Nếu con thay ta quyết định, ta sẽ cảm ơn."

 

"Nhưng nếu con gặp phải kẻ tệ bạc, con vì hắn mà xông pha, lợi ích chưa chắc đến tay, mà một khi có hậu quả xấu, kẻ đó không những không biết ơn, mà còn trách con tự làm chủ. Khi đó, con gánh nổi hậu quả không?

 

"Con chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình."

 

"Tự quyết định vận mệnh của mình."

 

"Tích lũy đủ bản lĩnh để bước vào ván cược, chứ đừng tay trắng, ngoài cái mạng ra thì chẳng có gì."

 

Tạ Lan Đình dùng mạng mình để ép cha hắn ký giấy hòa ly.

 

Bởi vì hắn ngoài mạng sống ra, thật sự chẳng có gì cả.

 

Nhưng một người muốn bước vào bàn cờ, ít nhất phải có vài quân bài.

 

Cần có lá bài trong tay, có bài tẩy phòng thân. Nếu cái gì cũng không có, tốt nhất đừng ngồi vào.

 

Hồng Trần Vô Định

Tùy tiện ngồi vào ván cờ chẳng khác nào một con bạc trắng tay, là loại người mong ông trời bố thí. Mà như thế, làm sao thắng nổi?

 

Ta hỏi Tạ Lan Đình:

 

"Biết sai chưa?"

 

Hắn gật mạnh đầu.

 

"Biết rồi ạ."

 

"Vậy thì ra kia đứng ở góc tường, đem lời ta vừa dạy con lặp lại năm mươi lần."

 

"Cho đến khi khắc ghi trong lòng."

 

Tạ Lan Đình đi úp mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm.

 

Ta mở rộng chiếc bàn lớn ra, biến thành một cái giường.

 

Từ dưới ngăn tủ lôi ra hai chăn đệm, trải xong, lại lấy vài hũ đồ ăn vặt, nào là hạt tùng, hạt dưa, chuẩn bị sẵn.

 

Sáng nay ta chưa ăn gì, giờ đói đến sôi bụng.

 

Tạ Lan Đình nghe tiếng động, ngoảnh lại, tròn mắt nhìn ta.

 

"Con đọc thuộc chưa? Đọc thuộc rồi thì lại đây ăn."

 

Ta vỗ vỗ đệm, nhè ra một vỏ hạt dưa.

 

Tạ Lan Đình sửng sốt:

 

"Mẫu thân, còn có thể như thế sao?"

 

"Con cũng có thể chọn quỳ cho đến sáng."

 

Tạ Lan Đình lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn lại ngồi xuống, cùng ta bóc hạt dưa, nhai hạt tùng, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

 

Lúc trước, Lưu quản gia từng đề xuất sửa sang từ đường, ta vốn muốn từ chối.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Từ đường là nơi xuất hiện thường xuyên trong tiểu thuyết ngôn tình.

 

Dựa vào tính tình Tạ Lan Đình, sớm muộn gì cũng bị nhốt vào đây.

 

Ta thậm chí đoán được ta cũng có ngày bị nhốt chung.

 

Thế là ta dứt khoát biến nơi này thành phòng ngủ thứ hai – có giường, chăn ấm, đồ ăn, thứ gì cũng đầy đủ.

 

Chỉ là không ngờ thực sự có ngày phải dùng tới.

 

Haiz…

 

Ta vừa cho Tạ Lan Đình một bài học về tư tưởng.

 

Thấy hắn thực sự đã nghe lọt, mà ta cũng ăn vặt đến ngán, liền mở một cánh cửa ngầm.

 

Ngoài kia là một khu rừng trúc nhỏ sau từ đường, yên tĩnh lại kín đáo.

 

Từ nơi này có thể thoải mái đi đến bất cứ chỗ nào trong Hầu phủ.

 

Tạ Lan Đình kinh ngạc:

 

"Mẫu thân, sao nơi này lại có cửa?"

 

"Vì hôm nay mẫu thân dạy con thêm một điều nữa: thỏ khôn ba hang."

 

"Làm việc gì cũng phải đề phòng trước, để lại đường lui."

 

"Hôm nay con ở đây suy ngẫm."

 

"Mẫu thân về ngủ trước. Ba ngày nữa, cha con sẽ cầu xin ta hòa ly."

 

Ta kéo lại kệ sách, đóng kín mật thất.

 

Để Tạ Lan Đình lại trong từ đường, còn mình thì thong dong về phòng ngủ.

 

Trời tháng chín đã bắt đầu se lạnh.

 

Ta ngủ một giấc ngon lành.

 

Tỉnh dậy liền nghe tiếng cãi vã ầm ĩ ở tiền viện.

 

Ta biết, chuyện ta chờ rốt cuộc cũng đến rồi.

 

19

 

Ta vòng qua đường sau đến từ đường, liền nghe thấy Tạ Chấn Thanh đang tiếp tục đối đầu với Tạ Lan Đình ở cửa chính.

 

Chỉ là lần này đổi ngược lại rồi.

 

Tạ Chấn Thanh muốn vào từ đường để đưa ta ra ngoài. 

 

Còn Tạ Lan Đình lại chặn chặt cửa, nhất quyết không cho vào.

 

"Muốn mời mẫu thân ta ra ngoài? Ông đang nằm mơ đấy à!"

 

"Khi ông giam mẫu thân ta vào đây, sao chẳng thấy nhận sai?"

 

"Bây giờ cần mẫu thân ta giúp, lại đến năn nỉ khổ sở, ông đừng hòng!"

 

"Tạ Lan Đình! Mở cửa ra!"

 

"Không mở!"

 

Tạ Chấn Thanh tức đến mức muốn ngửa đầu lên trời mà hét.

 

Hắn biết không nói lý nổi với Tạ Lan Đình, bèn quay sang gọi ta:

 

"Tống Xuân… khụ, Tống Giai Nghi, Trưởng công chúa phái người đến rồi."

 

"Nói là ngươi đã hứa đưa nàng ấy một phương thuốc gì đó, ngươi mau ra xử lý!"

 

Ta mở cửa mật thất, bước vào từ đường, lạnh nhạt nói:

 

"Hầu gia, mời ngài về cho."

 

"Phiền ngài chuyển lời đến Trưởng công chúa rằng ta thân thể không khoẻ, chuyện phương thuốc e là đành thất hứa."

 

"Mong Công chúa lượng thứ."

 

Tạ Chấn Thanh như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui không ngừng.

 

Hắn mới được phong Hầu một hai năm, ở kinh thành lại bị chèn ép đủ đường.

 

Từ trong lòng đã không muốn đắc tội với thế gia quyền quý, huống hồ là Trưởng công chúa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com