Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 15



Hắn rống lên:

 

"Tống Giai Nghi! Ngươi tùy hứng cũng phải có mức độ."

 

"Giờ là lúc ngươi được tùy hứng sao? Ngươi còn không mau ra đây!"

 

"Hay là Hầu gia sai người phá cửa đi?"

 

"À phải rồi, phía sau cánh cửa này là bài vị tổ tiên, phá cửa nhớ cẩn thận, đừng làm đổ."

 

"Không khéo nửa đêm tổ tiên nhà họ Tạ đến tìm ngài đấy."

 

“Tống Giai Nghi!!! Bảo sao sách xưa nói nữ nhân và tiểu nhân thật khó nuôi, ngươi đừng tưởng ta sợ! Ta sẽ lập tức từ chối Trưởng công chúa!”

 

"Hay quá!"

 

"Vậy tiện thể từ chối luôn giúp ta Phu nhân Bác Ân Hầu, Thiếu phu nhân nhà họ Tạ, Phu nhân An Quốc Công, Phu nhân Thành An Bá…"

 

Ta liên tiếp đọc ra sáu, bảy cái tên.

 

Tạ Chấn Thanh sững sờ, hồi lâu không phản ứng được.

 

Tạ Lan Đình hé mắt nhìn qua khe cửa, lẩm bẩm:

 

“Trời của cha con… hình như sắp sập rồi.”

 

Trời của hắn, tất nhiên là phải sập.

 

Những cái tên ta vừa kể, có người là hoàng thân quốc thích, có người là thượng cấp trực tiếp, có người là thanh lưu thế gia.

 

Người nào hắn cũng không thể đắc tội.

 

Hơn nữa, hắn chỉ vừa mới vào chốn quyền quý, còn chưa đứng vững.

 

Phần lớn thời gian hai năm nay, hắn còn đang ở ngoài chiến trường.

 

Tiếp xúc với quyền quý kinh thành chưa tới mấy tháng.

 

Hắn hoàn toàn không biết xử lý chuyện này như thế nào.

 

Từ góc độ này mà nói, giữa ta và hắn chính là chênh lệch thông tin.

 

Đúng vậy, là ta đang bắt nạt hắn.

 

Ta bình thản nói:

 

"Lan Đình, hôm nay mẫu thân dạy con một điều."

 

"Kết giao bằng hữu càng nhiều càng tốt, kết oán càng ít càng hay.”

 

"Đây là lời của một vĩ nhân, con phải nhớ lấy."

 

"Làm việc, nếu không đến bước đường cùng, thì đừng đối đầu gay gắt."

 

"Hãy biết mượn lực, mượn thế."

 

"Giữ vững sự an toàn cho bản thân là quan trọng nhất."

 

"Hơn nữa, nếu có thể hợp tác cùng thắng, thì không cần thiết phải cá c.h.ế.t lưới rách."

 

"Hầu gia, ta nói có đúng không?"

 

Tạ Chấn Thanh im lặng, không nói lời nào.

 

Hắn chỉ lặng lẽ nhét một tờ thư hòa ly qua khe cửa.

 

Trên giấy đã có sẵn chữ ký của hắn.

 

Ta mở cửa, đối diện với gương mặt xám như tro tàn của hắn.

 

Hắn mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nên lời.

 

Chỉ hừ một tiếng, giận dữ xoay người bỏ đi.

 

Ta đi đến tiền sảnh, đem mấy bản thiết kế đưa cho Trưởng công chúa, tiễn nàng ra ngoài, còn đích thân cảm tạ.

 

Nàng nhàn nhạt nói:

 

"Hôm nay bản cung đến đây, vốn là để chống lưng cho ngươi, giúp ngươi không bị Hầu gia nạp thiếp."

 

"Không ngờ, lại thành ra giúp ngươi hòa ly."

 

"Tống Giai Nghi, đến cả bản cung mà ngươi cũng dám lợi dụng, lá gan ngươi cũng lớn thật đấy."

 

Ta mỉm cười ôn nhu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Trưởng công chúa điện hạ, ta đã đưa người ba bản thiết kế thay vì hai."

 

"Hai bản đầu chỉ là cách kiếm tiền."

 

"Còn bản cuối cùng mới là thứ quan trọng nhất."

 

20

 

Đó là một bản đồ chỉ điểm mỏ than.

 

Quê ta là một tiểu thành nhỏ, chẳng có mấy công việc tốt.

 

Nhưng lại có một mỏ than, hồi nhỏ ai nấy đều cho rằng, được làm thợ mỏ là đã có chỗ dựa vững chắc.

 

Ta từng theo người lớn đến khu mỏ thăm người thân, nhìn thấy con cái nhà họ có tương lai rõ ràng, trong lòng hâm mộ vô cùng.

 

Ta cũng từng theo bọn trẻ con, từ xa nhìn về phía khu khai thác.

 

Sau khi xuyên đến nơi này, ta vẫn luôn nghĩ cách tích lũy thêm nhiều con bài trong tay.

 

Ngoài việc dạy dỗ hai đứa nhỏ, làm ăn buôn bán, ta cũng lặng lẽ tìm kiếm những tài nguyên có thể khai thác trong thế giới này.

 

Dựa vào tên các thị trấn, sông núi, thôn làng trùng với ký ức, lại kết hợp kiến thức địa lý từng học, phái người âm thầm đi dò xét, cuối cùng xác định được địa điểm này.

 

Đây là một lá bài không tồi trong tay ta.

 

Nay vì muốn thuận lợi hòa ly, ta buộc phải lật ra, nhưng rất đáng giá.

 

Trưởng công chúa nhận lấy tấm bản đồ, giọng điệu bình thản:

 

"Bản cung nhận ân tình của ngươi."

 

"Ngươi hòa ly xong, bản cung sẽ che chở cho ngươi vài phần."

 

“Sau này nếu có mối làm ăn tốt như vậy, nhớ đến tìm bản cung”

 

"Bản cung rất thích những người thông minh biết tính toán vì chính mình.”

 

Nói xong, nàng lên xe rời đi.

 

Ta thở phào một hơi, lại sai người đem các thứ đã hứa với mấy vị phu nhân khác gửi đến tận tay.

 

Làm xong hết việc, ta uống cạn một chén nước lớn, cuối cùng mới thấy nhẹ cả lòng.

 

Bỗng nghe thấy giọng trầm thấp của Tạ Chấn Thanh vang lên phía sau:

 

"Ta hôm nay mới biết, thì ra ngươi làm việc lại khéo léo đến vậy."

 

"Ngươi đã tính toán kỹ đường lui như thế, vì sao không nói với ta một tiếng?"

 

"Ngươi nói rõ lợi hại, ta cũng chẳng cản ngươi rời đi."

 

"Cớ gì cứ phải ầm ĩ đến nước này?"

 

Ta mỉm cười nhàn nhạt:

 

“Hầu gia thấy nói chuyện với Lan Đình có dễ dàng không?”

 

Tạ Chấn Thanh xụ mặt, như thể bị bóc trúng tim đen.

 

Ta vẫn bình thản:

 

Hồng Trần Vô Định

"Ta với Hầu gia trò chuyện cũng vậy."

 

"Vừa mệt lại không hiệu quả."

 

"Hầu gia nói chuyện có lý lẽ riêng, ta không thể thay đổi, cũng không muốn thay đổi."

 

"Hôm nay là quả, hôm qua là nhân."

 

"Hầu gia phải học cách thích ứng với hậu quả do chính mình gieo ra."

 

Tạ Chấn Thanh há miệng, cuối cùng vẫn không nói được gì, chỉ đặt tờ thư hòa ly đã được đăng ký ở nha môn xuống, rồi hậm hực bỏ đi.

 

Đi được mấy bước, hắn lại dừng chân, quay đầu vẻ mặt nghi hoặc:

 

"Đến giờ ta vẫn chưa hiểu."

 

“Tại sao nàng phải hòa ly với ta? Chỉ vì chuyện ta nạp thiếp thôi sao?”

 

Cái đầu của hắn đầy những dấu chấm hỏi, xem ra thực sự không hiểu gì cả.

 

Nể tình hắn là phụ thân của Tạ Lan Đình, ta còn cần bàn bạc việc gặp gỡ và chăm sóc con cái, nên cũng không muốn để hắn hồ đồ mãi.

 

"Hầu gia muốn cùng ta trò chuyện nghiêm túc chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com