Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 16



Hắn gật đầu.

 

"Vậy ta có điều kiện."

 

"Khi nói chuyện với ta, không được chất vấn."

 

"Nếu Hầu gia có thể làm được, ta sẽ cùng ngài đàm đạo."

 

"Hôm nay việc nhiều, tâm trạng cũng có nhiều cảm xúc."

 

"Nếu hôm nay không nói, chỉ sợ sau này ta chẳng còn lòng dạ mà nhắc lại."

 

"Hầu gia nghĩ sao?"

 

Tạ Chấn Thanh lập tức đáp ứng.

 

Nha hoàn lập tức dọn bàn, pha trà, sắp xếp ghế ngồi xong xuôi liền lui xuống.

 

Trên trời mây trôi lững lờ, bên bàn khói trà lượn lờ.

 

Tâm tình như một chiếc thuyền nhỏ chòng chành giữa hồ nước, vừa tiêu dao, lại vừa chông chênh.

 

Ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

 

Hồng Trần Vô Định

"Hầu gia vì sao lại cưới vợ nạp thiếp?"

 

"Thì ra nàng thực sự để tâm chuyện đó."

 

"Kinh thành này, nhà quyền quý nào chẳng như vậy?"

 

"Tại sao chỉ ta lại không thể?"

 

Ta buông chén trà xuống, lập tức đứng dậy bỏ đi.

 

"Ta sai rồi! Cho ta một cơ hội! Ta nhất thời chưa sửa được thói quen cũ…"

 

Tạ Chấn Thanh cuống cuồng ngăn lại, trán rịn đầy mồ hôi.

 

Ta chậm rãi nói:

 

"Hầu gia, ta muốn hòa ly, là vì ta biết mình sẽ sống những ngày tháng thế nào khi theo ngài."

 

"Ngài trở về nhà, chưa từng hỏi ta ba năm nay sống ra sao, có bao nhiêu khó khăn vất vả."

 

"Ngài cho rằng ta ở kinh thành là sống an nhàn, không hề phải lo toan."

 

"Ngài chưa từng hỏi ta và Tạ Lan Đình sống chung có khó khăn gì không."

 

"Ngài mặc định rằng nếu có mâu thuẫn, thì là do ta và hắn không biết nghe lời."

 

"Ngài sẽ xử lý thế nào? Đánh mỗi người năm mươi trượng?"

 

21

 

Tạ Chấn Thanh sắc mặt khó coi, nhưng không phản bác.

 

Ta biết ngay, ta đoán trúng rồi.

 

Nhà ta đời trước cũng như vậy.

 

Mỗi khi có chuyện gì, không cần phân rõ phải trái, cha ta liền đổ hết tội lên đầu mẹ ta, sau đó mẹ ta lại quay sang mắng ta.

 

Một vòng hiệu ứng đá mèo hoàn hảo.

 

Tạ Chấn Thanh cũng vậy.

 

Chỉ khác một điều, ta và Tạ Lan Đình trong mắt hắn đều không có địa vị, thế nên mới có kiểu xử lý “mỗi người năm mươi trượng”.

 

"Ta nếu không hòa ly với Hầu gia, thì phải cam chịu chuyện ngài nạp thiếp."

 

"Thực ra, điều này cũng chẳng có gì to tát."

 

"Ngài nói đúng, trong kinh thành này, quyền quý nào mà chẳng có thiếp thất?"

 

"Huống hồ Hầu gia là tân quý, có khối người muốn nhét con gái vào hậu viện của ngài."

 

"Hôm ngài mới hồi phủ, ta từng nghĩ sẽ bàn chuyện hợp tác với ngài."

 

"Ta không ngại chuyện ngài nạp mấy tiểu thiếp."

 

"Bởi vì, chỉ người thật lòng mới để tâm."

 

"Mà ta không thật lòng với Hầu gia, nên chẳng hề bận tâm."

 

Tạ Chấn Thanh lộ vẻ xấu hổ, như thể không tin nổi là ta không thích hắn.

 

Dù sao năm xưa nguyên chủ đã từng mặt dày theo hắn, cầu hắn đưa đi, làm sao mà không yêu được?

 

Ta tiếp lời:

 

["Nhưng sau khi thấy Hầu gia không phân rõ phải trái, không hỏi ta một lời, liền vội quy tội cho ta."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ta liền hiểu, ta và Hầu gia không thể bàn chuyện hợp tác được nữa."

 

"Bởi vì Hầu gia không coi ta là người mà là vật sở hữu."

 

“Phu thê là phu thê, là một thể.”

 

"Điều ta muốn là tôn trọng, là bình đẳng."

 

"Là khi xảy ra chuyện, có thể hỏi ta nguyên do, cho ta cơ hội được nói."

 

"Chứ không phải vừa về đã vội kết tội, phủi sạch lời ta."

 

"Ngài không coi ta là thê tử, thì đương nhiên không thể là trượng phu của ta."]

 

"Nhưng ai cũng như thế cả!"

 

["Vậy tướng quân, ngài vì điều gì mà ra trận?"

 

"Nếu chỉ để có mỹ nhân vây quanh, quyền thế ngút trời."

 

"Vậy thì ngài có thể giống như đám quyền quý kia, ngồi hưởng công lao, kiêu căng xa hoa."

 

"Nhưng nếu ngài muốn có một gia đình, thì phải biết buông bỏ."

 

"Bởi vì chân tình chỉ đổi được bằng chân tình."

 

"Không thể nào ngài chà đạp ta, mà ta vẫn phải coi ngài là trời."

 

"Còn nữa, Hầu gia bị quyền quý chèn ép bên ngoài, về nhà liền trút giận lên đầu người trong nhà."

 

"Thậm chí còn muốn trở thành một phần của bọn họ."

 

"Nhưng ngài nghĩ xem, bọn họ thật sự đúng sao?"

 

"Ngày tháng là do chính mình sống."

 

"Không phải bắt chước người ta là sẽ sống tốt."

 

"Ít nhất ở đây, ta không sống nổi theo kiểu ấy."]

 

Hắn mang bộ quy củ dùng để ràng buộc nữ tử thời đại này đến trói buộc ta – là tự mình thất bại.

 

Tính hắn xui xẻo, gặp phải ta.

 

Cũng coi như là hắn gặp may, bởi vì nhờ gặp ta, sau này sẽ không bị diệt môn tịch thu gia sản.

 

Ta đợi một hồi, thấy hắn vẫn ngẩn người, không nói được câu nào.

 

Cảm thấy chán nản, liền đứng dậy rời đi.

 

Vừa đến cửa, Tạ Chấn Thanh như mới bừng tỉnh.

 

Giọng nói khô khốc, dường như phải cố hết sức mới ép ra khỏi n.g.ự.c được vài lời:

 

"Ta là kẻ nghèo bỗng chốc mà giàu, thật sự không biết làm Hầu gia thế nào cho phải."

 

"Chỉ đành học theo người khác… giờ nghĩ lại, quả là học chẳng giống."

 

"Xin lỗi nàng."

 

Ta thản nhiên nói:

 

"Vậy thì Tướng quân hãy nghĩ thử xem, vì sao binh sĩ lại nguyện cùng ngài vào sinh ra tử?"

 

"Vì sao bao nhiêu người c.h.ế.t trận, cuối cùng lại là ngài được phong hầu lập công?"

 

"Một con người, trong thân có thần phật, cũng có địa ngục."

 

"Tướng quân có thể vượt lên giữa muôn người, chắc chắn là có đạo lý trong đó.” 

 

“Nhưng chuyện này không ai giúp ngài ngộ ra được, chỉ có thể chính mình mới tự ngộ ra được.”

 

Ta sải bước rời đi, không hề quay đầu.

 

Vừa rẽ qua góc hành lang, liền thấy Tạ Lan Đình.

 

Hắn lập tức chạy đến, nhào vào lòng ta, ôm chặt không buông.

 

"Mẫu thân, người mà đi rồi, vậy con phải làm sao?"

 

22

 

Ở thời cổ đại, nữ tử hòa ly không thể mang theo con cái.

 

Huống hồ, Tạ Lan Đình vốn không phải là con ruột của ta, mà là con của Tạ Chấn Thanh.

 

Ta vốn không thể mang nó theo.

 

Người duy nhất ta có thể mang đi chỉ là Tạ Vi Hiền.

 

Khi trước ta lo nếu đàm phán hòa ly thất bại, mọi thứ sẽ trở nên khó xử, nên vẫn chưa ghi tên nàng vào danh sách tộc nhân nhà họ Tạ.

 

Hiện tại, nàng là người của ta, chỉ có thể theo ta rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com