Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 17



Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng Tạ Lan Đình.

 

"Ta sẽ nói chuyện với cha con, để con có thể đến thăm ta bất cứ lúc nào."

 

"Lần này người lại phải trả giá điều gì nữa đây?"

 

Ánh mắt hắn đầy đau lòng.

 

Hắn đang đau lòng vì ta phải đem mấy bản vẽ, phương thuốc, kế hoạch… đi làm nhân tình cho người khác.

 

Nhưng ta lại mỉm cười.

 

"Vì con xứng đáng!"

 

Vì con, ta làm gì cũng cam lòng.

 

So với con, những thứ kia không đáng là gì.

 

Nước mắt Tạ Lan Đình thấm đẫm vạt áo ta.

 

"Mẫu thân, người cứ đi đi. Con đảm bảo sẽ chuyên tâm đọc sách, sớm ngày thi đỗ."

 

"Đến lúc đó con nhất định sẽ đi tìm người. Con thề sẽ không để người chờ quá lâu."

 

Ta vỗ vào vai hắn một cái rõ đau.

 

"Tiểu tử thúi! Con định cắt đứt quan hệ với mẫu thân đấy à?"

 

Hồng Trần Vô Định

"Không đỗ đạt thì không được đến tìm ta à?"

 

"Ta ở ngay phố bên cạnh, lẽ nào gãy chân rồi cũng không lết qua được à?"

 

"Ta hòa ly với cha con, thế là con không nhận ta là mẫu thân nữa à?"

 

"Con định làm kẻ vong ân phụ nghĩa à?"

 

Tạ Lan Đình vừa khóc vừa cười.

 

"Mẫu thân… con sẽ hiếu thuận với người cả đời…"

 

Miệng lưỡi ngọt như quết mật.

 

Chỉ mong mai sau con gặp người con yêu, cái miệng này cũng vẫn ngọt ngào líu lo như vậy.

 

Ngày ta rời phủ, những thứ không mang đi được, ta viết ra giấy rõ ràng, toàn bộ để lại cho Tạ Lan Đình.

 

Tạ Chấn Thanh không muốn chiếm tiện nghi, còn nói sẽ tính tiền trả lại cho ta.

 

Đến khi biết được giá trị của những thứ đó, hắn im lặng, coi như chưa từng nói gì.

 

"Sau này Lan Đình có thể đến thăm nàng bất cứ lúc nào, không cần hỏi qua ta."

 

"Nếu nàng có cần gì, cũng có thể đến tìm ta."

 

"Coi như là báo đáp công lao dạy dỗ của nàng."

 

Sau lần nói chuyện hôm đó, ta đột nhiên cảm thấy hắn dường như có chút kính trọng ta.

 

Một loại kính trọng dành cho người có học, có lẽ lời ta nói hôm đó thật sự đã khiến hắn chấn động.

 

Điều này khiến ta thấy xấu hổ.

 

Bởi những đạo lý đó, ở hiện đại ai cũng biết.

 

Đó chính là sự chênh lệch tri thức giữa các thời đại.

 

Từ ngày ấy, ta chính thức trở thành một quả phụ vui vẻ, giàu có và độc lập.

 

Ta rước Tạ Vi Hiền về, chính thức ghi tên vào gia tộc họ Tống, đổi tên thành Tống Vi Hiền.

 

Tống Vi Hiền vừa trở lại kinh thành, đã khóc sưng mắt.

 

Ca ca thì trốn chạy, mẫu thân thì mất tích, để nàng lại một mình ở trang viện.

 

Cứ nghĩ đến là lại muốn khóc.

 

Sau khi trở về, nàng bắt ta phải thề thốt, rằng sau này đi đâu cũng phải mang nàng theo.

 

Ta đáp, trước mười tám tuổi nếu tiện thì sẽ đưa nàng đi theo, mười tám tuổi rồi thì không được nữa.

 

Tống Vi Hiền thấy mười tám tuổi cách mình còn xa, lập tức gật đầu đồng ý.

 

Nàng còn ra điều kiện: mỗi tháng không được bỏ lại nàng quá ba lần.

 

Ta thấy nàng đáng yêu đến mức muốn xỉu, cho ta số lần lớn như vậy, quá hào phóng rồi còn gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thế là mỗi lần ta ra ngoài ăn đêm, đợi nàng ngủ say mới lén đi.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta liền nghiêm mặt dạy nàng, rằng không được ăn quá nhiều đồ ngọt, chiên rán, nướng than.

 

"Con xem, mẫu thân có ăn đâu!"

 

Tống Vi Hiền không nỡ từ chối, cố gắng gật đầu.

 

"Vậy con cũng không ăn."

 

Cái cảm giác nuôi con gái thật là hạnh phúc.

 

Cho đến một hôm, ta về rất muộn.

 

Vừa vào cửa, thấy nàng vẫn còn thức.

 

Nàng bước tới, mở miệng ta ra, ngửi thấy mùi đồ nướng…

 

Trời sập rồi.

 

Bất đắc dĩ, ta đành phải đồng ý cho nàng mỗi tuần được ăn một bữa đồ nướng, đồ ngọt, đồ chiên.

 

Tạ Lan Đình thì mỗi ngày học xong liền chạy tới chỗ ta.

 

Học buôn bán với ta, tập võ, viết phương án, lên kế hoạch, tổ chức hoạt động.

 

Hắn tiến bộ thần tốc.

 

Việc ta và Tạ Chấn Thanh hòa ly, tựa như khiến hắn trưởng thành thêm một phần.

 

Quả nhiên, phụ mẫu hòa ly, là một cột mốc quan trọng trong đời trẻ nhỏ.

 

Nhưng chuyện đó, chỉ hắn mới có thể tự nghĩ thông.

 

Còn ta tin rằng hắn làm được.

 

Không lâu sau, tiên sinh Chu Tú tài cũng tới.

 

Ông giận dữ nói, tân phu nhân nhà họ Tạ là Cố Như Sương, đã giảm bớt tiền học phí hắn nhận, cho rằng hắn chỉ dạy một đứa trẻ mà đòi nhiều bạc như vậy, lại còn yêu cầu có phòng riêng, quá xa xỉ.

 

Nên đã cắt bỏ rất nhiều quyền lợi ban đầu.

 

23

 

Chu Tú tài từng hưởng qua đãi ngộ tốt, nay lại bị bạc đãi, tất nhiên không thể chấp nhận nổi.

 

Điều này, ta có thể hiểu được Cố Như Sương.

 

Thời gian trước, nàng cuối cùng cũng toại nguyện gả cho Tạ Chấn Thanh.

 

Không phải làm thiếp thất, mà đường đường chính chính là Tạ phu nhân.

 

Nhưng sau khi tiếp quản Tạ phủ, nàng mới phát hiện, phủ đệ lớn như vậy, bày biện như vậy, cần rất nhiều bạc để chống đỡ.

 

Mà bản lĩnh kiếm tiền của Tạ Chấn Thanh thì có hạn, chỉ có thể trông vào ân thưởng của Hoàng thượng. 

 

Nhưng ân thưởng có thể duy trì được bao lâu?

 

Tạ phủ hiện giờ sống rất chật vật.

 

Cố Như Sương cắt giảm chi tiêu, về lý mà nói là đúng.

 

Chỉ là người bị cắt giảm thì đương nhiên không vui nổi.

 

Ta dứt khoát đề nghị: để Chu Tú tài tới làm tiên sinh cho ta.

 

Vì ta dự định năm nay cho Tạ Lan Đình tham gia kỳ thi viện, lấy được thân phận Tú tài.

 

Một khi có tên tuổi vang dội, ta sẽ chính thức mở thư viện.

 

Thời đại này, thư viện tốt rất khan hiếm, ta muốn thử sức xây dựng một hệ thống giáo dục.

 

Sau này, người từ đây bước ra chính là nhân mạch của ta.

 

Ta nghĩ rất rõ ràng.

 

Dựa vào ân tình với Tạ Chấn Thanh, hay sự giúp đỡ của mấy vị quý nhân chỉ là tạm thời.

 

Chỉ có bản thân bồi dưỡng ra được nhân tài, mới là kế sách lâu dài.

 

Chu Tú tài lập tức đồng ý.

 

Ông trở về, thẳng thắn nói với Cố Như Sương.

 

Cố Như Sương nghe xong, vừa mừng vừa giận.

 

Nàng cho rằng ta đang vỗ mặt nàng một cái rõ đau.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com