Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 18



Nàng tới tìm ta, ta không tiếp, chỉ bảo người mang lời về:

 

"Với tài lực hiện tại của ta, ta có thể thuê được Triệu Tú tài, Tiền Tú tài, Tôn Tú tài, Lý Tú tài…"

 

"Muốn thuê cả trăm họ Tú Tài cũng không khó."

 

"Nếu phu nhân không muốn nhường người, ta cũng không ép."

 

Cố Như Sương khựng lại một hồi.

 

Sau đó, lập tức gói ghém Chu Tú tài, đưa tới phủ ta, không nói thêm nửa lời dư thừa.

 

Như vậy, đôi bên ai cũng vui vẻ.

 

Ta bảo Tạ Lan Đình:

 

"Đây gọi là cùng thắng – cùng có lợi, cùng vui vẻ."

 

Tạ Lan Đình lờ mờ hiểu được.

 

"Nếu con thi đỗ Tú tài, chẳng phải là giúp mẫu thân thắng càng thêm thắng sao?"

 

Hiện giờ hắn đã cao hơn ta rồi, đúng là đang ở tuổi dậy thì, lớn nhanh như thổi.

 

Không hổ danh là nam phụ cao 1m88, giành nữ chính với nam chính.

 

Ta ôn tồn dạy dỗ:

 

"Phải là con thắng, ta thắng, thì mới gọi là thắng càng thêm thắng."

 

“Nếu con vì ta mà miễn cưỡng chính mình, thì không tính là thắng.”

 

Hắn ngồi xổm xuống, đặt tay ta lên đầu mình.

 

Miệng cười híp mắt:

 

"Mẫu thân cứ yên tâm, con hiểu mẫu thân muốn nói gì mà."

 

Năm ấy trong kỳ thi viện, Tạ Lan Đình rực rỡ tỏa sáng, trở thành Tú tài nhỏ tuổi nhất.

 

Lan Đài thư viện cũng chính thức thành lập, bắt đầu chiêu sinh.

 

Ta không phân biệt xuất thân, nhưng có tổ chức khảo thí và phỏng vấn đầu vào.

 

Có người không bằng lòng, đành bỏ đi.

 

Cũng có người hứng thú chạy đến, thấy mới lạ mà vui.

 

Ta đem mấy thứ hiện đại có thể dùng được vận dụng triệt để.

 

Cũng hấp thu tinh hoa của thời đại này.

 

Cố gắng dựa trên truyền thống mà thêm thắt đổi mới, chứ không hề viễn vông.

 

Dù sao ta chỉ muốn sống tốt ở nơi này, chứ không muốn làm nữ chính "ngạo thị thiên hạ" (kiêu ngạo nhìn thiên hạ).

 

Có bao nhiêu năng lực, làm bấy nhiêu việc.

 

Ta chưa từng làm khó bản thân.

 

Hồng Trần Vô Định

Thư viện chiêu sinh đủ loại, có công tử nhà giàu, cũng có hàn môn thanh tú.

 

Ban đầu, mâu thuẫn không ít.

 

Sau khi trải qua một đợt huấn luyện dã ngoại, ta cố ý sắp xếp vài lần “thử thách lớn”, khiến bọn họ từ đó dần dần phá bỏ thành kiến về xuất thân.

 

Tuy chỉ là vết nứt nhỏ, nhưng là một khởi đầu tốt.

 

Tạ Lan Đình bắt đầu có bằng hữu thật sự.

 

Hắn không còn như trong nguyên tác, lớn lên trong cô lập và đè nén.

 

Ngược lại, trong đợt huấn luyện, nhờ có trách nhiệm, trí tuệ, trọng nghĩa khí, hắn thu hút rất nhiều người đi theo.

 

Hắn trở thành nam sinh được yêu thích nhất lớp.

 

Mà Tống Vi Hiền thì trở thành nữ sinh được yêu thích nhất nữ viện.

 

Nàng từ nhỏ bị đè nén, ta cứ ngỡ nàng nhát gan, yếu đuối.

 

Nào ngờ nuôi vài năm, mới phát hiện nàng hoạt bát lanh lợi, thông minh sắc sảo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thậm chí còn có chút biện luận lanh mồm lanh miệng.

 

Rất giỏi đấu khẩu, thường xuyên giúp các bạn nữ trừ hại vì nghĩa, phân rõ phải trái.

 

Cũng vì vậy mà nàng thu hút được rất nhiều người hâm mộ.

 

Ta rất vui bởi các con lại có thêm một điểm tựa trong cuộc đời.

 

Ta từng nghe qua một quan điểm: độc lập không phải là cô lập.

 

Mà là trong cuộc đời có nhiều điểm tựa: thân tình, bằng hữu, ái tình, đủ thứ tình cảm.

 

Mỗi một tình cảm đều giúp con người ta trở nên vững vàng hơn.

 

Đó mới là độc lập, chứ không phải ép mình tách khỏi mọi thứ.

 

Ta rất tán đồng.

 

Ta mong Tạ Lan Đình và Tống Vi Hiền suốt đời có thể dựng nên thật nhiều điểm tựa như vậy.

 

Để sau này gặp khó khăn, có nhiều cách giải quyết, không phải chỉ biết cắn răng gánh chịu một mình, hay dựa vào một người duy nhất, để rồi thất bại là sụp đổ cả đời.

 

Ta cũng đang tự dựng nên điểm tựa của chính mình.

 

Cho dù có xuyên vào truyện hay không, cuộc đời này, ta nhất định phải sống cho thật tốt.

 

24

 

Chớp mắt mấy năm trôi qua, thời gian như nước chảy mây trôi.

 

Tạ Lan Đình mười ba tuổi thi đậu cử nhân, mười sáu tuổi đỗ tiến sĩ.

 

Vì dung mạo quá tuấn mỹ, lúc điện thí được chọn làm thám hoa.

 

Tiên sinh Chu Tú tài tiếc nuối thở dài, luyến tiếc Lan Đình không thể *tam nguyên cập đệ. 

 

(*tam nguyên cập đệ: cả ba lần thi đều đỗ đầu", tức Giải nguyên – Hội nguyên – Trạng nguyên đều là một người.)

 

Đó là vinh quang độc nhất vô nhị, có thể lưu danh sử sách.

 

Nhưng ta lại thấy như vậy là tốt.

 

Có lẽ ông trời đã an bài, bởi hắn không phải nam chính, mà chỉ là nam phụ.

 

Ông trời sao có thể để mọi điều tốt đẹp rơi hết vào đầu hắn?

 

Mà năm ấy, Cửu hoàng tử từ nhỏ lớn lên nơi biên cương hồi kinh.

 

Vừa xuất hiện liền che lấp ánh hào quang của Tạ Lan Đình.

 

Hắn quả thực có dung mạo xuất chúng, lại thêm tính tình cuồng ngạo bất kham.

 

Hành xử ngông cuồng, ăn nói ngạo mạn, nhưng lại cực kỳ thu hút ánh mắt người đời.

 

Gặp hắn, ánh nhìn chẳng thể rời đi.

 

Cũng năm ấy, Tô Lê, đại tiểu thư phủ Thừa tướng, mẫu thân mất sớm, địa vị không cao.

 

Bị vị hôn phu là Ngũ hoàng tử từ hôn.

 

Ngày từ hôn, hắn lại lập tức cùng muội muội cùng cha khác mẹ của nàng đính thân.

 

Mà Thừa tướng vẫn gật đầu đồng ý, cả nhà vẫn vui vẻ thành hôn như cũ.

 

Ta không biết vì sao một vị Thừa tướng lại phải nuốt nhục đến vậy.

 

Nhưng truyện viết là như thế.

 

Nếu đổi lại là ta, có kẻ dám từ hôn trưởng nữ rồi cưới thứ nữ, cho dù là hoàng tử cũng đừng mơ giữ được cái đầu.

 

Cửu hoàng tử vừa hồi kinh, chuyện đầu tiên chính là đánh Ngũ hoàng tử một trận ra trò.

 

Đánh xong liền đến trước mặt hoàng đế dập đầu nhận tội.

 

Hắn nói không nhận người ca ca như vậy, càng không chấp nhận người nhà hắn làm chuyện không biết xấu hổ đến thế.

 

Từ hôn tỷ tỷ, cưới muội muội, còn có thể bình thản như không.

 

Hoàng đế nghe xong cũng nghẹn lời, vừa phạt Cửu hoàng tử, cũng phạt luôn Ngũ hoàng tử.

 

Đó là khởi đầu của một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm giữa nam nữ chính.

 

Bọn họ từ đó bắt đầu có cảm tình, rồi vướng vào một hồi ái tình dây dưa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com