Còn Tạ Lan Đình, lúc này vẫn chưa quen biết nữ chính.
Hiện tại vẫn chưa gặp, nhưng ta biết, ngày ấy sớm muộn cũng sẽ đến.
Quả nhiên không lâu sau, Trưởng công chúa mở yến tiệc ngắm hoa.
Chiêu đãi thiếu niên khắp nơi, vì muốn chọn phò mã cho con gái.
Còn đặc biệt gửi thiếp mời Tạ Lan Đình.
Ta lo lắng không yên, sợ hắn như trong nguyên tác bị người khác hãm hại.
Bèn chủ động tới gặp Trưởng công chúa, xin nhận việc chuẩn bị điểm tâm và thức uống cho yến hội.
Trưởng công chúa đồng ý, nàng cũng mong yến tiệc của mình có nét mới lạ.
Ta dụng tâm suy nghĩ, chế biến ra mấy món điểm tâm mới, lại sắp xếp người kỹ lưỡng trông nom.
Sau đó dặn dò Tạ Lan Đình từng điều một:
Không được uống bất cứ thứ gì rời khỏi tầm mắt.
Phòng thay đồ của nam khách nằm ở tiền viện, nếu có ai dẫn con đến hậu viện, ắt là có gian kế.
Không được hành động một mình, phải luôn ở cùng người khác.
Tuyệt đối không tự tiện thay đổi địa điểm vui chơi, vì chuyện xấu thường xảy ra sau những thay đổi bất ngờ.
Tạ Lan Đình có lẽ cảm nhận được nỗi bất an của ta.
Giờ đây hắn đã là một công tử tuấn tú, khí chất bất phàm.
Ánh mắt nghiêm túc nhìn ta.
“Mẫu thân đang lo lắng cho con sao? Có phải mẫu thân biết trước chuyện gì sẽ xảy ra?”
Ta lắc đầu, lại khẽ gật đầu.
“Một mệnh, hai vận, ba phong thủy.”
“Ta chỉ cảm thấy hôm nay là ngày thay đổi vận mệnh của con, nên mới có chút lo lắng.”
Hắn mỉm cười, trong mắt có vẻ tự tin trầm ổn.
“Mẫu thân yên tâm, người đã dạy con bao năm, chẳng lẽ còn không tin đứa con mình dạy dỗ ra lại ngốc đến vậy?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Đúng vậy, hắn trưởng thành rồi.
Có lẽ ta nên bắt đầu buông lỏng dây diều trong tay, cho gió mang hắn bay xa.
Hôm ấy, ta ngồi ở khu vực dành cho nữ khách, nhìn thấy Tô Lê.
Nàng là một cô nương trầm tĩnh, ít lời, ăn mặc giản dị, khí chất nhã nhặn.
Như đóa hoa trắng ngần nở giữa sương mù.
Không chỉ là trắng, mà là trắng đến thanh khiết, thuần túy, lại mang theo chút phong vị khiến người ta không thể rời mắt.
Khác hẳn muội muội nàng là Tô Mạt.
Tô Mạt tươi đẹp, diễm lệ, tràn đầy sức sống.
Nàng và Ngũ hoàng tử đang yêu nhau, cả người như đóa hoa rực rỡ trong gió.
Người người chúc mừng, nàng cũng không từ chối ai, ra sức kéo bè kết phái.
Như muốn chứng minh bản thân được chọn là xứng đáng, còn tỷ tỷ nàng – Tô Lê, chính là kẻ không xứng.
Nàng còn cố tình cướp mất ánh sáng của Thành An quận chúa, nữ nhi của Trưởng công chúa.
Thành An quận chúa lười biếng liếc nàng một cái, dẫn theo Tống Vi Hiền cùng đám tiểu thư rời khỏi tiệc.
Yến tiệc lập tức trở nên vắng lặng.
Đúng lúc ấy, có người dâng trà cho Tô Lê.
Nàng chỉ khẽ cúi đầu, không uống, rồi xoay người bước đi.
25
Ta khẽ thở phào một hơi, lập tức sai người âm thầm bám theo nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng tuyệt không được để bị phát hiện.
Nếu có dấu hiệu bị phát hiện, thì thà không theo còn hơn.
Trưởng công chúa cười trêu ta.
“Thế nào, nhìn trúng cô nương nhà họ Tô rồi ư?”
“Với môn hộ của nhà họ Tạ bây giờ, Tô thừa tướng chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý.”
Tô thừa tướng đương nhiên sẽ đồng ý.
Một nữ nhi gả cho hoàng tử, một nữ nhi gả cho nhi tử của võ tướng.
Chẳng khác nào đem cả Tạ gia buộc chặt vào thuyền của Ngũ hoàng tử, hắn hẳn vui mừng khôn xiết.
Ta lắc đầu.
“Không phải vậy.”
“Chỉ cảm thấy cô nương này tuy tướng mạo cực tốt, nhưng xem tướng thì như thể sắp có tai kiếp mấy năm, e rằng hôm nay chính là một kiếp trong số đó, nếu chẳng may xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến yến hội của điện hạ, chi bằng phòng bị trước.”
“Nếu có thể, kính xin điện hạ tăng thêm phòng bị, đề phòng chuyện bất trắc.”
Trưởng công chúa thoáng ngạc nhiên.
“Chưa từng nghe ngươi biết xem tướng.”
“Nhưng ta tin nhân phẩm của ngươi, không phải kẻ ăn nói tùy tiện.”
Nàng lập tức hạ lệnh cho người tuần tra khắp nơi, tăng thêm binh vệ.
Lại từ chỗ các tỷ muội khác điều thêm người tới phủ công chúa.
Hôm nay ai cũng đừng mong gây chuyện.
Xong xuôi, nàng lại bảo ta xem tướng giúp mình.
Ta: “…”
Thực xin lỗi, trong truyện nàng chỉ là một tấm nền, căn bản không có kết cục.
Nhưng ta vẫn nhìn kỹ một hồi, rồi mỉm cười.
“Tướng mạo của điện hạ chẳng phải phàm nhân như ta có thể tùy tiện xem nhiều.”
“Chỉ nhìn ra được một điểm – điện hạ, đặc biệt giàu có.”
“Thần nữ có ý định mở một hội quán bán điểm tâm này, mong điện hạ có thể cho chút tài vận, để ta cũng được hưởng ké chút may mắn của điện hạ.”
Điểm tâm đã làm ra rồi, tất nhiên không thể để lãng phí.
Chi bằng cùng Trưởng công chúa hợp tác, khai phá một con đường làm ăn.
Trưởng công chúa cười ha hả.
Nàng hiểu rõ giá trị của những mẻ điểm tâm ấy.
Liền gật đầu đáp ứng.
Chúng ta cùng nhau bàn bạc chuyện kiếm tiền.
Không bao lâu sau, có một ma ma hớt hải chạy đến bẩm báo rằng tiền viện đã xảy ra chuyện.
Tiền viện là nơi tụ hội của các thiếu niên.
Lòng ta lập tức nhảy dựng, chỉ mong Tạ Lan Đình bình an vô sự.
Ta vội theo ma ma đến nơi tụ họp của nam tử.
Chỉ thấy có kẻ đang lấy ta làm nhược điểm để công kích Tạ Lan Đình.
“Phu nhân nhà họ Tống vốn xuất thân thương hộ, lại phô trương xa hoa, nghe đâu bát đũa trong nhà đều nạm vàng.”
“Huynh là tài tử bảng nhãn, lẽ ra phải lấy dân sinh làm trọng, coi thường hưởng lạc xa hoa, sao không khuyên can phu nhân một chút?”
Hồng Trần Vô Định
Kẻ ấy ta không quen biết.
Nhưng không ngăn ta cảm thấy chán ghét hắn.
Lão nương ta dựa vào bản lĩnh mà kiếm tiền, có ăn bám nhà ngươi đâu?
Ta nhìn về phía Tạ Lan Đình, trong lòng hơi xót xa vì hắn bị ghen ghét.