Lại thấy ánh mắt như cười như không của Trưởng công chúa.
Cuối cùng hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu phất tay áo bỏ đi.
Kinh Triệu phủ doãn lệnh bắt giữ Tô Mạt.
Còn xử trí thế nào, tất nhiên phải qua một phen tranh đấu mới có thể định đoạt.
Một màn kịch lố lăng rốt cuộc cũng khép lại.
Trưởng công chúa chỉ thấy phiền lòng.
May thay hôm nay không có scandal nào xảy ra.
Nàng tức giận vì phủ công chúa lại bị cài người.
Tô Mạt không có bản lĩnh ấy.
Người có bản lĩnh ấy, chỉ có Ngũ hoàng tử.
Tô Mạt muốn thử lòng Ngũ hoàng tử. Muốn hủy hoại Tô Lê, tránh để hắn nảy sinh thương hại với tỷ tỷ, ảnh hưởng vị thế của mình.
Mà Ngũ hoàng tử thì muốn hạ nhục Tô Lê.
Vừa là để cảnh cáo Cửu hoàng tử, vừa là để cảnh tỉnh nàng đừng vọng tưởng.
Một đôi điên cuồng — một mưu mô, một độc địa — cùng bày kế trong phủ công chúa.
Trưởng công chúa không muốn nhúng tay vào tranh đấu hậu cung, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bị chọc đến cửa, nàng sao có thể nén giận làm thinh.
Nàng dứt khoát tấu rõ chuyện Ngũ hoàng tử gài người trong phủ công chúa cho hoàng đế.
Lập tức, Ngũ hoàng tử bị cấm túc.
Hoàng đế tự mình hạ chỉ trừng phạt Tô Mạt, hủy hôn ước với Ngũ hoàng tử.
Lại khiển trách Tô thừa tướng, dặn ông bớt lo việc cưới gả linh tinh.
Còn đặc biệt ban chiếu khen Tô Lê là người tính tình đoan chính, phẩm hạnh đoan trang, xứng làm vợ hiền mẹ tốt.
Bởi vì Tô Lê vô tình cứu được Cửu hoàng tử bị hạ độc trong yến tiệc…
Diễn biến cốt truyện bây giờ đã lệch xa nguyên tác, ta không dám nói mình biết trước gì nữa.
Trên đường hồi phủ, Tạ Lan Đình vội vã uống nước, ăn điểm tâm.
Hắn vì muốn tránh rắc rối, cả ngày chưa ăn uống gì, khát đến khô cổ, đói đến phát run.
Tống Vi Hiền chớp mắt long lanh, ngẩng đầu nhìn ta, chờ được khen ngợi.
Hôm nay, chúng ta ai nấy đều đã rất vất vả.
Ta nhắc Trưởng công chúa tăng cường phòng vệ.
Là Tạ Lan Đình để ý đến cửa nhỏ, bắt được đám côn đồ, mời Kinh Triệu phủ doãn tới.
Còn Tống Vi Hiền thì quanh co dẫn đám tiểu thư chơi trò chơi ở giả sơn, kiên trì chờ đến khi Tô Mạt giấu trâm.