Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 20



Nhưng hắn lại cười lớn một tiếng.

 

“Mẫu thân ta tiết kiệm cần cù, là bậc nữ nhân hiền đức.”

 

“Công đức mà mẫu thân đã bỏ ra giúp biết bao nhiêu thư sinh nghèo đọc sách, ngươi không nhìn thấy.”

 

“Chỉ nhìn chằm chằm vào việc bà ấy tiêu tiền.”

 

“Người ta nói, ai thiếu thứ gì thì sẽ để tâm đến thứ đó.”

 

“Nếu ngươi thiếu tiền, cứ mở miệng vay mẫu thân ta là được.”

 

“Bà ấy nhân hậu, thấy ngươi đáng thương, có khi lại cho vay thật.”

 

“Chỉ mong ngươi đừng tự hạ thấp mình như thế.”

 

“Dù sao đời này ngươi cũng chẳng kiếm nổi chừng ấy bạc đâu.”

 

Tên kia tức đến đỏ bừng mặt, vội vã bỏ đi.

 

Lại có người nói ta thủ đoạn tàn nhẫn, chèn ép thương nhân, bá đạo ngang ngược.

 

Tội danh này nặng hơn nhiều, đủ để đẩy ta vào chỗ chết.

 

Tạ Lan Đình dừng mắt nhìn kẻ kia một hồi, rồi khẽ cười lạnh.

 

“Hóa ra là người thất bại dưới tay mẫu thân ta.”

 

“Làm ăn thua lỗ, không dám nhận thua, giờ lại quay sang dựng chuyện bôi nhọ.”

 

“Ngươi không biết cái gọi là ‘lưỡi bén như kiếm, g.i.ế.c người không thấy máu’ à?”

 

“Ngươi độc miệng đến vậy, mười đời cũng chẳng thắng nổi mẫu thân ta.”

 

“Loại người như ngươi, ta thật thấy nhục nhã khi phải cùng đứng chung hàng.”

 

Hắn mang theo bằng hữu rời đi, những kẻ khác cũng nối bước rút lui.

 

Chỉ để lại mấy kẻ mặt mũi tái xanh, ngơ ngác nhìn nhau, rồi tản đi.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Đứa con trai này không uổng công ta nuôi nấng.

 

Cái miệng bén như dao, đủ để khiến người ta c.h.ế.t không kịp ngáp.

 

Ta quay về chỗ Trưởng công chúa, thấy nàng đang nhìn ta cười chế giễu.

 

Ta cũng nhịn không được bật cười theo.

 

“Nuôi con đúng là chuyện hao tổn tâm trí.”

 

Trưởng công chúa cảm thán, “Ai nói không phải đâu.”

 

Hai chúng ta nhìn nhau mỉm cười.

 

Chưa kịp ngồi ấm chỗ, lại có một ma ma đến bẩm báo rằng hậu viện xảy ra chuyện.

 

26

 

Chúng ta vội vã chạy đến hậu viện.

 

Chỉ thấy Tô Mạt đang khóc sướt mướt, nói rằng mình làm mất cây trâm.

 

Đó là vật ban tặng của Thánh thượng, nếu không tìm được, chính là tội chết.

 

Ta đã quên mất tình tiết cụ thể trong truyện.

 

Chỉ nhớ rõ, Tô Mạt làm mất trâm là giả, hạ dược hại Tô Lê, nhân cơ hội hủy danh tiết nàng mới là thật.

Hồng Trần Vô Định

 

Cuối cùng, Tô Lê thoát được.

 

Không những thoát, còn gặp được Tạ Lan Đình cũng đang bị hãm hại.

 

Tiện tay cứu hắn một phen, nói mấy lời khích lệ.

 

Lại khiến Tạ Lan Đình ghi lòng tạc dạ suốt cả đời.

 

Lần này, ta không biết bản thân có thể thay đổi được điều gì.

 

Chỉ cầu mong Tạ Lan Đình có thể đứng ngoài vòng thị phi.

 

Mọi người chia nhau đi tìm trâm.

 

Dưới sự chỉ dẫn của một nha hoàn, có người đẩy cửa một gian phòng.

 

Không ngờ, bên trong không phải Tô Lê.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Càng không phải Tạ Lan Đình, lại càng không phải Cửu hoàng tử.

 

Mà là Kinh Triệu phủ doãn đại nhân đang ngồi nghiêm chỉnh.

 

Bên cạnh còn có quan sai, cùng một đám nha hoàn, tiểu tư, côn đồ do Tô Mạt dùng bạc thu mua…

 

Tô Mạt kinh hãi thất sắc, suýt nữa lăn ra ngất nhưng lại bị thái y phủ công chúa điểm trúng huyệt đạo, lật tẩy ngay tại chỗ.

 

“Giả bộ.”

 

Tô Mạt đành phải tỉnh lại, nước mắt đầm đìa, chấp nhận bị thẩm vấn.

 

Nàng một mực phủ nhận, nói không quen biết đám người kia.

 

Thành An quận chúa lúc này bước ra.

 

“Ngươi làm gì có chuyện mất trâm, trâm của ngươi rõ ràng giấu trong tay áo.”

 

“Giả vờ mất trâm, khiến mọi người đi tìm, chúng ta trốn sau giả sơn chơi trò chơi, thấy rõ mồn một.”

 

Nàng sai người lục soát tay áo của Tô Mạt.

 

Tô Mạt ra sức ôm chặt, nhưng đâu địch nổi mấy ma ma lực lưỡng.

 

Chỉ thấy cây trâm sáng lấp lánh rơi ra trước mặt mọi người.

 

Tô Mạt hoảng loạn nhìn về phía Ngũ hoàng tử, mong được cứu giúp.

 

Ngũ hoàng tử muốn lấy thân phận hoàng tử để gây áp lực.

 

Lại thấy ánh mắt như cười như không của Trưởng công chúa.

 

Cuối cùng hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu phất tay áo bỏ đi.

 

Kinh Triệu phủ doãn lệnh bắt giữ Tô Mạt.

 

Còn xử trí thế nào, tất nhiên phải qua một phen tranh đấu mới có thể định đoạt.

 

Một màn kịch lố lăng rốt cuộc cũng khép lại.

 

Trưởng công chúa chỉ thấy phiền lòng.

 

May thay hôm nay không có scandal nào xảy ra.

 

Nàng tức giận vì phủ công chúa lại bị cài người.

 

Tô Mạt không có bản lĩnh ấy.

 

Người có bản lĩnh ấy, chỉ có Ngũ hoàng tử.

 

Tô Mạt muốn thử lòng Ngũ hoàng tử. Muốn hủy hoại Tô Lê, tránh để hắn nảy sinh thương hại với tỷ tỷ, ảnh hưởng vị thế của mình.

 

Mà Ngũ hoàng tử thì muốn hạ nhục Tô Lê.

 

Vừa là để cảnh cáo Cửu hoàng tử, vừa là để cảnh tỉnh nàng đừng vọng tưởng.

 

Một đôi điên cuồng — một mưu mô, một độc địa — cùng bày kế trong phủ công chúa.

 

Trưởng công chúa không muốn nhúng tay vào tranh đấu hậu cung, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bị chọc đến cửa, nàng sao có thể nén giận làm thinh.

 

Nàng dứt khoát tấu rõ chuyện Ngũ hoàng tử gài người trong phủ công chúa cho hoàng đế.

 

Lập tức, Ngũ hoàng tử bị cấm túc.

 

Hoàng đế tự mình hạ chỉ trừng phạt Tô Mạt, hủy hôn ước với Ngũ hoàng tử.

 

Lại khiển trách Tô thừa tướng, dặn ông bớt lo việc cưới gả linh tinh.

 

Còn đặc biệt ban chiếu khen Tô Lê là người tính tình đoan chính, phẩm hạnh đoan trang, xứng làm vợ hiền mẹ tốt.

 

Bởi vì Tô Lê vô tình cứu được Cửu hoàng tử bị hạ độc trong yến tiệc…

 

Diễn biến cốt truyện bây giờ đã lệch xa nguyên tác, ta không dám nói mình biết trước gì nữa.

 

Trên đường hồi phủ, Tạ Lan Đình vội vã uống nước, ăn điểm tâm.

 

Hắn vì muốn tránh rắc rối, cả ngày chưa ăn uống gì, khát đến khô cổ, đói đến phát run.

 

Tống Vi Hiền chớp mắt long lanh, ngẩng đầu nhìn ta, chờ được khen ngợi.

 

Hôm nay, chúng ta ai nấy đều đã rất vất vả.

 

Ta nhắc Trưởng công chúa tăng cường phòng vệ.

 

Là Tạ Lan Đình để ý đến cửa nhỏ, bắt được đám côn đồ, mời Kinh Triệu phủ doãn tới.

 

Còn Tống Vi Hiền thì quanh co dẫn đám tiểu thư chơi trò chơi ở giả sơn, kiên trì chờ đến khi Tô Mạt giấu trâm.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com