Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 8



Bọn họ nhất định đang nghĩ, nếu khi trước đối xử tốt với Tạ Lan Đình, có khi khoản bạc ấy đã rơi vào tay họ rồi.

 

Nhưng trên đời làm gì có thuốc chữa hối hận.

 

Chuyện đã qua, luôn để lại vết sẹo trong cuộc đời của mỗi người.

 

Trên đường trở về, Tạ Lan Đình cứ trầm tư mãi.

 

"Xây học đường sẽ tốn nhiều bạc lắm."

 

"Phải, cho nên sau này chúng ta phải cố gắng kiếm tiền."

 

"Con sẽ tiết kiệm chi tiêu." 

 

Tạ Lan Đình nghiêm túc hạ quyết tâm.

 

Ta bật cười, nhân cơ hội dạy hắn thêm về quản lý tiền bạc.

 

"Vậy con định tiết kiệm thế nào?"

 

Hắn bắt đầu liệt kê: hắn sẽ ăn ít đi, còn có thể chẻ củi, đốt than, nhặt nấm, làm bẫy, bắt thú.

 

Hắn cũng có thể học hái thuốc, đều có thể đem bán lấy bạc.

 

Nhị Nha vốn đang len lén lau nước mắt, nghe vậy cũng chen vào, lí nhí lên tiếng:

 

"Con biết đun nước, nấu cơm, rửa nồi. Con cũng biết nhổ cỏ, bón phân…"

 

Hai đứa nhỏ này đúng là quá giỏi giang, hai tiểu bảo bối hiểu chuyện, đáng được sống cuộc đời tốt đẹp.

 

"Con với muội muội đều biết nghĩ cho ta, ta rất vui."

 

"Nhưng những việc này trong Hầu phủ đều có hạ nhân làm rồi, hai đứa làm chẳng khác nào giành miếng cơm của họ, sẽ khiến họ bất an."

 

"Huống hồ, ta cũng không muốn các con phải nhịn ăn nhịn mặc."

 

"Trẻ con cần ăn ngon, ngủ kỹ, mới có thể lớn nhanh."

 

"Sau khi về phủ, các con cũng sẽ vào học đường đọc sách, không còn thời gian làm việc vặt."

 

"Hiện giờ các con chỉ cần ăn no, ngủ kỹ, không bệnh tật, như vậy đã là giúp ta rất nhiều rồi."

 

"Về sau, ta sẽ cho các con tiền tiêu hàng tháng, dạy cách dùng tiền."

 

"Rồi dần dần sẽ dạy cách kiếm tiền."

 

"Chúng ta cứ từng bước mà đi, không cần vội."

 

"Ngày lành đang chờ ở phía trước đó."

 

11

 

Về đến Hầu phủ, ta xử lý bốn việc lớn:

 

Thứ nhất, sai quản gia viết một phong thư gửi cho phụ thân của Tạ Lan Đình, trình bày rõ ràng từng chi tiết chuyện Tạ Lan Đình bị ngược đãi.

 

Ta phải là người lên tiếng trước, thì kẻ khác mới chớ mong bôi nhọ ta.

 

Thứ hai, đổi tên cho Nhị Nha thành Vi Hiền – Tạ Vi Hiền.

 

Tạm thời để nàng ở chung với ta, đợi nàng lớn thêm chút nữa sẽ chuyển sang Tây sương.

 

Thứ ba, sai quản sự thống kê chi tiêu trong Hầu phủ.

 

Ta muốn xem rốt cuộc bạc trong phủ chảy vào đâu, tiện thể mở rộng nguồn thu, cắt giảm chi tiêu.

 

Thứ tư, là tìm học đường cho Tạ Lan Đình và Tạ Vi Hiền, chuẩn bị cho việc nhập học.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hầu phủ vốn phong hầu nhờ công lao nơi chiến trường, nhà họ Tạ ở kinh thành cũng không có gốc rễ gì.

 

Không thể tự mở trường, đành phải gửi vào học đường của người khác để nhập môn.

 

Tuổi Tạ Lan Đình đã lớn, nhập học muộn, e rằng sẽ bị xem thường, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào tốt hơn.

 

Trong sách không viết rõ Tạ Lan Đình học ở đâu, nhưng ta cảm thấy quá trình đọc sách của hắn chắc chắn không êm đềm.

 

Hắn được tác giả ban cho một lớp vỏ ngoài gần như hoàn hảo: xuất thân cao quý, thiên tư nổi bật, diện mạo xuất chúng.

 

Nhưng tác giả ban cho hắn những điều ấy chỉ để hắn đủ tư cách đấu ngang hàng với nam chính, để làm chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính, làm hòn đá ngáng chân trên con đường trưởng thành của họ.

 

Nỗi khổ của hắn được viết rất rõ, nhưng quá trình trưởng thành lại lướt qua cho có.

 

Hạnh phúc ban rất keo kiệt, mà khuyết điểm lại chí mạng.

 

Cho nên nếu có thể, ta muốn tìm cho hắn một con đường học hành khác.

 

Ta phân tích vài học đường lớn trong kinh, cân nhắc lựa chọn, cuối cùng nhắm đến học đường Tạ thị, nơi thuộc về một gia tộc lớn mang họ Tạ.

 

Ta sai người dâng thiệp mời, đến ngày hẹn liền dẫn Tạ Lan Đình và Tạ Vi Hiền tới bái phỏng.

 

Hai đứa nhỏ đều diện mạo xinh xắn, mặc y phục chỉnh tề, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ta.

 

Tuy hiếu kỳ, nhưng vẫn cố gắng giữ lễ, không dám liếc ngang ngó dọc, quá đỗi hiểu chuyện, khiến người nhìn đau lòng.

 

Ta chờ khoảng một tuần trà, thì có Tạ thiếu phu nhân ra tiếp.

 

Nàng có khuôn mặt tròn như mâm bạc, mắt hạnh má đào, diện mạo đoan trang tươi tắn, mỉm cười xin lỗi vì mẫu thân thân thể không khỏe, nên đặc biệt phái nàng ra đón khách.

 

Lời nàng nói ôn hòa, không tìm được kẽ hở.

 

Thấy hai hài tử, nàng còn khen vài câu, rồi nói hai đứa trẻ ngoan như vậy, nếu chẳng phải học đường Tạ gia đã đủ người, thì nhất định sẽ mời hai người nhập học.

 

Nàng không để ta kịp mở lời, liền chủ động từ chối trước.

 

Ta đã hiểu rõ.

 

Dù cùng họ Tạ, nhưng bên đó là thế gia thanh lưu, hiển nhiên khinh thường xuất thân quê mùa của phụ thân Tạ Lan Đình.

 

Cũng không muốn để con cái nhà mình học chung với con nhà họ Tạ, sợ học lây thói hư.

 

Ta khách sáo vài câu, lưu lại lễ vật, tuyệt không nhắc lại chuyện xin học.

 

Chỉ nói rằng cùng họ là duyên, chúng ta là vãn bối, tới bái kiến, để tránh sau này chạm mặt lại không nhận ra nhau, làm trò cười cho thiên hạ.

Hồng Trần Vô Định

 

Rời khỏi Tạ phủ, ngồi lại trong xe ngựa.

 

Tạ Vi Hiền vẫn thơ ngây, cảm thấy hôm nay được ăn ngon uống ngọt, rất vui vẻ.

 

Tạ Lan Đình thì sớm đã hiểu chuyện, trong mắt đượm vẻ nặng nề.

 

Hắn vốn quen bị ghét bỏ, lần này cũng không ngoại lệ.

 

Dù đã khoác lên người xiêm y gấm vóc, hắn vẫn bị xem thường.

 

Hắn có lẽ không hiểu được.

 

Thế giới của người lớn thật quá phức tạp.

 

Người giàu chê nghèo, quan lại chê thương nhân, thế gia lại chê người mới nổi.

 

Mà mỗi người lại mang trong mình vô số thân phận, thế lực đan xen, trận tuyến rối như tơ vò.

 

Những điều ấy, sau này hắn sẽ dần dần hiểu.

 

Còn hiện giờ, điều duy nhất ta muốn dạy hắn là:

 

Hãy học cách chấp nhận thất bại, bởi vì đó là điều thường gặp nhất trong đời người.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com