Ba năm qua đi, tôi gặp lại Lục Huân là do bị mẹ đưa đến nhà anh ở nhờ.
Mẹ tôi nói rằng Lục Huân học hành xuất sắc, tính cách dịu dàng hiền lành, bảo tôi phải học tập anh.
Ấn tượng của tôi về Lục Huân cũng đúng là như vậy.
Thế nhưng, ba tháng sau, tôi lại bị anh ép sát vào tường, không thể động đậy.
"Bé cưng lại không nghe lời..." Đôi mắt anh ánh lên tia nóng bỏng và nguy hiểm, hình xăm màu đen nơi xương quai xanh thấp thoáng hiện ra.
"Lần này..."
"Phải phạt em thế nào đây?"