"Em gái ơi, hôm nay em đến đây có hơi muộn một chút thì phải ha?"
Tôi vội vàng giải thích ngay:
"Em đi bằng xe taxi đến đây đó ạ, mà trên đường đi thì lại hơi bị kẹt xe một chút."
Dương Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, sau đó thì lại cười thật tươi mà nói tiếp:
"Thật ra thì từ trường của em mà đến đây cũng gần lắm đó, nếu như mà đi bằng xe đạp thì có khi còn tiện hơn cả đi taxi nữa đấy."
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
"Em không biết cách đi xe đạp đâu ạ."
Cậu ta tỏ ra có chút bất ngờ:
"Thật vậy á?"
Tôi gật đầu một cách chắc chắn:
"Em cũng đã từng học rồi nhưng mà lại không tài nào học được, em cứ sợ là mình sẽ bị ngã lắm."
Dương Thành tỏ ra vô cùng nhiệt tình mà nói ngay:
"Chuyện đó thì có gì là to tát đâu chứ! Nếu như mà em thật sự muốn học, thì anh sẽ dạy cho em!"
Thực ra thì tôi cũng chẳng hề có chút hứng thú nào với việc đó cả, bởi vì nếu như mà so với việc đi xe đạp, thì tôi lại thích lái xe ô tô hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao thì Dương Thành cũng chính là bạn cùng phòng với Lương Hằng, lại còn đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều lần rồi nữa, nếu như mà tôi từ chối một cách thẳng thừng như vậy thì cũng không hay cho lắm.
Thế cho nên tôi vẫn cứ ngoan ngoãn mà gật đầu đồng ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy thì… cũng được thôi ạ."
"Vẫn còn chưa chịu đi nữa hay sao hả?"
Một câu nói lạnh nhạt đến vô tình đã cắt ngang lời nói của tôi.
Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, không biết tự lúc nào mà Lương Hằng cũng đã thay đồ xong xuôi cả rồi, anh ta đã quay trở lại và đang đứng ngay ở phía sau lưng tôi, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng về phía của tôi.
Tôi chớp chớp mắt mấy cái liền. Cảm giác… hình như là anh ấy lại càng tỏ ra khó chịu hơn nữa rồi thì phải?
Dương Thành vội vàng "ồ" lên một tiếng:
"Chết rồi, tớ vẫn còn chưa kịp thay đồ nữa, các cậu chờ tớ một chút nhé!"
Một nam sinh đang đứng ở ngay bên cạnh liền lên tiếng trêu chọc cậu ta:
"Lão Dương ơi, mày chỉ mải mê tám chuyện với em gái của người ta quá đi thôi, đến mức quên cả bọn này rồi hay sao hả?"
Gương mặt của Dương Thành lập tức đỏ ửng cả lên, rồi cậu ta lao tới khoác lấy cổ của tên bạn mình:
"Cút ngay đi cho tao! Đừng có mà nói năng linh tinh vớ vẩn nữa!"
Cả đám người ồn ào náo nhiệt hẳn cả lên. Vừa mới giành được chiến thắng trong trận đấu, cho nên bầu không khí lúc này cũng rất là vui vẻ, ngoại trừ một mình Lương Hằng vẫn cứ giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng suốt từ nãy đến giờ mà thôi.
Đúng là một người khó chiều mà. Tôi thầm lẩm bẩm ở trong bụng như vậy, nhưng ở ngoài mặt thì vẫn cứ phải cố gắng giữ gìn hình tượng ngoan ngoãn của mình, rồi mới từ từ bước tới gần anh hơn một chút:
"Anh ơi, lát nữa chúng ta sẽ… Á!!!"
Bước chân của tôi bỗng dưng lại hụt đi một nhịp, tôi bị trượt chân khỏi bậc thềm rồi lại ngã nhào cả người xuống đất. Cơn đau buốt truyền đến khiến cho tôi không thể nào mà nói nổi thành một lời nào nữa.
Cùng chính vào lúc đó, có một người đã bước nhanh chân đến, rồi lại đứng chắn ngay ở trước mặt của tôi - đó chính là Lương Hằng.
Anh cau mày lại thật chặt, giọng nói mang đầy vẻ trách cứ, như thể đang cố gắng để mà nén lại cơn giận dữ đang chực chờ bùng nổ của mình vậy:
"Lớn từng này rồi mà vẫn còn có thể bất cẩn đến như vậy được hay sao hả!!?"