Nàng Chẳng Hề Ngoan

Chương 9



 

Công bằng mà nói, Lương Hằng đích thực là mẫu người sinh ra để trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Vô số thiếu nữ với gương mặt ửng hồng đang đứng bên ngoài sân, cất tiếng cổ vũ nhiệt thành cho anh. Tôi lấy điện thoại, kín đáo ghi lại một bức hình toàn cảnh.

Lương Hằng đứng sừng sững giữa sân đấu, bao quanh là một biển người hâm mộ nữ đang chen chúc không ngớt.

Tôi mở khung trò chuyện với Hứa Dao rồi gửi hình ảnh qua.

Kế đó, tôi lựa thêm một tấm hình khác.

"Quả là nổi bật thật đấy." Tôi thầm cảm thán.

Hứa Dao bày tỏ sự đồng tình sâu sắc, rồi lại lần thứ một trăm linh một khuyên tôi nên từ bỏ.

"Thật chẳng thể hiểu nổi mẫu người con trai như thế này thì rốt cuộc sẽ bị thu hút bởi kiểu người nào nữa?"

"Thế nhưng tớ có nghe nói, những người thuộc dạng đó một khi đã rung động thì sẽ vô cùng chung thủy đấy, không biết sau này ai sẽ có được diễm phúc trở thành bạn gái của anh ấy nhỉ!"

Đúng vào khoảnh khắc đó, trên sân vang lên một tràng hò reo như sấm động. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên Lương Hằng lại vừa thực hiện thành công một cú ném 3 điểm chuẩn xác.

Cuối cùng, đội của anh ấy đã giành chiến thắng với tỷ số cách biệt, một kết quả không nằm ngoài dự đoán.

Không ít cô gái ở xung quanh bắt đầu xôn xao, chẳng cần phải đoán cũng biết họ đang có ý định lao tới để vây quanh Lương Hằng.

Tôi còn đang phân vân chưa biết nên tìm cớ gì để có thể lại gần anh, thì một nam sinh đột nhiên cất tiếng gọi lớn:

"Em gái ơi!"

Tôi nhìn kỹ lại… trông có vẻ quen quen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

À đúng rồi, đó chính là Dương Thành, bạn cùng phòng của Lương Hằng!

Ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, cậu ta vui vẻ vẫy tay với tôi. Tôi liếc nhìn Lương Hằng đang đứng ở ngay bên cạnh để uống nước, rồi lập tức nhanh chân bước nhỏ qua đó.

Sự xuất hiện của tôi đã khiến cho không ít người ở xung quanh phải chú ý đến, bao gồm cả Lương Hằng nữa. Nhưng anh ấy thì chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi thôi, sau đó lại nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, chẳng hề có vẻ gì là đang có ý định muốn chào hỏi tôi cả.

Ngược lại hoàn toàn, Dương Thành thì lại tỏ ra vô cùng niềm nở và nhiệt tình:

"Em gái ơi, bọn anh đang chuẩn bị đi ăn mừng chiến thắng này, hay là em đi cùng cho vui đi!"

Đi ăn ư? Một cơ hội tốt đến như thế này thì làm sao mà tôi có thể bỏ lỡ được cơ chứ! Quả thật đúng là một vị trợ thủ từ trên trời rơi xuống mà!

Tôi vừa mới định mở miệng ra để đồng ý thì Lương Hằng bỗng dưng lại nghiêng đầu nhìn sang phía tôi, đôi mắt đen sẫm của anh hơi nheo lại một chút, giọng nói thì nghe có vẻ nhàn nhạt nhưng lại ẩn chứa đầy hàm ý sâu xa:

"Em gái nào cơ?"

Dương Thành bật cười ha hả:

"Em gái của cậu, thì cũng chính là em gái của bọn này rồi còn gì nữa!"

Tôi phối hợp một cách vô cùng ăn ý, khẽ cong môi lên rồi nhoẻn miệng cười thật tươi:

"Em cảm ơn anh Dương Thành nhiều nhé!"

Lương Hằng đột nhiên lại giơ tay lên, rồi ném quả bóng rổ đang ở ngay bên cạnh vào trong khung rổ một cách chuẩn xác, sau đó thì anh quay lưng lại rồi đi thẳng một mạch về phía của phòng thay đồ.

…Sao trông anh ấy có vẻ không được vui cho lắm thì phải nhỉ?

Chắc hẳn là anh ấy không muốn cho tôi đi ăn cùng đâu, nhưng vì bạn bè của anh đã ngỏ lời mời như vậy rồi, cho nên anh ấy cũng không tiện để mà từ chối thì phải.

Dương Thành quay sang phía tôi rồi hỏi một câu: