Ngày Có Chút Ấm

Chương 3



Bố tôi – người xưa nay luôn trầm lặng ít nói cúi đầu nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì khóc, vẫn chỉ nói một câu như cũ:  

 

"Đây là một sinh mệnh! Mẹ đã hủy hoại đời con, lần này, dù thế nào con cũng không để mẹ hại thêm một mạng người nữa!"  

 

Bà nội không hiểu ý trong lời nói của bố, tức giận chửi ầm lên:  

 

"Thằng súc sinh! Tao nuôi mày lớn như vậy mà còn hại mày hả?! Không có tao, mày còn phải chịu khổ dưới địa ngục ấy!"  

 

Nhưng mặc kệ bà nội chửi bới thế nào, bố tôi vẫn không thỏa hiệp.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ông ôm chặt tôi, từng bước từng bước rời khỏi căn nhà đó.  

 

Dù không quay đầu lại, nhưng cả người ông đang run lên bần bật.  

 

Tôi không biết lúc đó bố cảm thấy thế nào.  

 

Nhưng khi ông bước ra khỏi cánh cửa, ánh nắng chiếu lên mặt tôi.  

 

Bầu trời của tôi, cuối cùng cũng sáng lên.  

 

Sau chuyện này, bố càng giữ tôi chặt hơn.  

 

Đi đâu, ông cũng mang tôi theo.  

 

Ra đồng làm việc, ông đặt tôi trên bờ ruộng, đọc thơ cho tôi nghe.  

 

Đi phụ xây nhà, ông địu tôi trên lưng, hát đồng d.a.o cho tôi.  

 

Khi tôi bập bẹ tập nói, ông dạy tôi nhận mặt chữ, học số, hiểu lễ nghĩa.  

 

Mọi người cười nhạo: "Lão Điền, nuôi con gái sau này chỉ có thiệt thôi."  

 

Bố không giận, chỉ cười đáp một câu mà chẳng ai hiểu nổi:  

 

"Nuôi lại chính mình một lần, có gì mà thiệt với không thiệt?"  

 

Tôi lớn dần lên, còn bà nội ngày càng không làm gì được tôi nữa.  

 

Ngoài dạy tôi học chữ, bố còn bắt tôi chạy quanh làng mỗi ngày.  

 

Ông nói: "Không chỉ tâm phải chạy thoát, mà chân cũng phải chạy đủ nhanh."  

 

Vậy nên, mỗi khi bà nội lại gần, tôi lập tức chạy vèo đi.  

 

Bà đuổi không kịp, tức tối chửi rủa om sòm.  

 

Nhưng cứ mỗi lần như vậy, bố lại nheo mắt nhìn tôi cười.  

 

Tôi chạy càng nhanh, ông cười càng rạng rỡ.  

 

Như thể, ông đã biến thành một con người khác.  

 

Ông không còn nghe theo bà nội mọi chuyện, không còn sợ hãi khi bà đưa cổ vào sợi dây thừng.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Khi cãi nhau với bà, ông không còn nói vòng vo, mà chửi thẳng những lời tục tằn mà bà hiểu rõ nhất.  

 

Mọi người đều nói, bố đã thay đổi, trở nên thô lỗ, cục cằn hơn cả trai làng.  

 

Hai mẹ con, vốn là m.á.u mủ ruột thịt, lại cãi nhau bằng những lời lẽ ác độc nhất.  

 

Những lúc như thế, ông luôn đuổi tôi ra ngoài hoặc lấy tay bịt tai tôi lại.  

 

Ông luôn nói—  

 

"Tai của Tiểu Noãn, chỉ để nghe những điều tốt đẹp nhất trên đời này."

 



 

Không ngờ, tôi thật sự đã nghe được những lời hay đẹp nhất trên đời.  

 

Hôm đó, bố dẫn tôi ra ruộng thu hoạch bắp.  

 

Một người phụ nữ không biết từ đâu đứng trên bờ ruộng.  

 

Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi hoa rất đẹp, tóc xoăn buông nhẹ, trên tai đeo đôi khuyên lấp lánh.  

 

Cô ấy giống như một nàng tiên, đứng đó, hoàn toàn khác biệt với thế giới của chúng tôi.  

 

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy thật lâu, cô ấy cũng mỉm cười nhìn tôi.  

 

Một lúc sau, cô ấy dịu dàng gọi tên bố tôi: "Điền Phong."  

 

Bố tôi quay đầu lại, ngay lập tức sững sờ.  

 

Ánh mắt ông từ kinh ngạc chuyển sang lúng túng, rồi đến bối rối.  

 

Ông cố gắng chỉnh lại quần áo, muốn trông tươm tất hơn một chút.  

 

Nhưng khi cúi đầu nhìn đôi chân lấm đầy bùn đất, ông không thể ngẩng đầu lên nữa.  

 

Ông vò hai bàn tay, ho khan mấy tiếng, nhưng chẳng nói được câu nào.  

 

Cuối cùng, vẫn là người phụ nữ ấy lên tiếng trước, cô ấy nói: "Lâu rồi không gặp."  

 

Thấy bố bối rối khó xử, cô ấy hướng ánh mắt về phía tôi.  

 

Cô ấy ngồi xuống, lấy từ túi ra một viên kẹo, đưa cho tôi, nói: "Cháu là Tiểu Noãn đúng không? Xinh quá đi mất!"  

 

Giọng cô ấy mềm mại, ngọt ngào, trên người có một mùi hương dễ chịu, nụ cười rạng rỡ.  

 

Cô ấy nắm lấy bàn tay lấm lem của tôi, lấy khăn tay thơm tho trong túi ra lau sạch, còn giúp tôi chỉnh lại mái tóc rối bù, tết thành hai b.í.m gọn gàng.  

 

Bố tôi đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn, giống như học sinh bị thầy giáo gọi tên trong lớp, đứng thẳng đơ, không dám cử động.  

 

Nhưng tôi thấy rõ trong mắt bố có một ánh sáng khác lạ.