Cả làng đều nói tôi là sao chổi, ngoài bố ra, chưa từng có ai nói chuyện với tôi dịu dàng như vậy.
Chưa từng có ai lau tay cho tôi, chưa từng có ai buộc tóc cho tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi tin rằng cô ấy chính là người có thể nói ra những lời đẹp đẽ nhất trên đời.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thấy tôi còn do dự, cô ấy lại đưa viên kẹo tới trước mặt tôi: "Cầm đi nào Tiểu Noãn, ngọt lắm đấy!"
Tôi ngẩng đầu nhìn bố, thấy ông không lắc đầu, liền vươn tay nhận lấy.
Nhưng tôi không ngờ—
Việc tôi nhận lấy viên kẹo ấy lại mang đến cho bố một rắc rối lớn.
6
Trước khi chúng tôi kịp về đến nhà, những lời đàm tiếu khó nghe đã vang lên tận cổng.
Bà nội cầm chổi xông ra, theo sau là một đám người hóng chuyện.
Bà chẳng cần phân bua, chỉ tay vào dì Lưu mà chửi bới:
"Con đàn bà lăng loàn! Mày vừa bỏ chồng xong đã quay về dụ dỗ con trai tao, mày có ý đồ gì hả?
"Tao sớm đã nhìn ra mày là hồ ly tinh, có tao ở đây thì đừng hòng động đến con tao!"
Bà giơ chổi lên, định đánh xuống.
Bố đứng chắn trước dì Lưu, lãnh trọn cú đánh ấy, còn dì Lưu thì ôm chặt lấy tôi.
Bố nhìn chúng tôi phía sau, giật lấy cây chổi trên tay bà nội, bẻ gãy rồi ném xuống đất.
Hành động ấy làm bà nội bùng nổ.
Bà lập tức ngồi bệt xuống đất, gào khóc, rên rỉ rằng con trai mình vì một người đàn bà không biết xấu hổ mà ra tay với mẹ ruột.
Những người xung quanh cũng ào ào chỉ trích, mắng dì Lưu là đồ trắc nết, nói rằng loại phụ nữ như dì đáng bị nhấn chìm trong lồng heo.
Tôi cảm nhận rõ cơ thể dì Lưu đang run rẩy.
Dì không còn vẻ tao nhã như ban nãy, chỉ mím chặt môi, lặng lẽ cúi đầu.
Đám đông càng lúc càng vây chặt, lời nói càng lúc càng cay nghiệt.
Bố tôi nhìn gương mặt tái nhợt của dì Lưu, bỗng nhiên giận dữ.
Mắt ông đỏ ngầu, nắm chặt hai tay, gầm lên:
"Tất cả im miệng! Các người chẳng biết gì, dựa vào đâu mà mắng cô ấy là không biết xấu hổ?
"Năm đó, nếu không phải mẹ tôi cố tình phá hoại, thì tôi và cô ấy đã là một gia đình rồi!"
Giọng bố tôi nghẹn ngào, ông chỉ tay vào bà nội, hét lên:
"Mẹ không cho con đi học đại học, con nhịn.
"Mẹ ép con cưới người con không yêu, con cũng nhịn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nhưng mẹ có thể cho cô ấy một con đường sống không?
"Năm đó, mẹ vì muốn chia rẽ chúng con mà đặt điều, hủy hoại thanh danh của cô ấy.
"Bây giờ mẹ lại muốn hại cô ấy nữa sao?
"Mẹ đã hủy hoại cả cuộc đời con, mẹ có thể dừng lại được không?!"
Nghe vậy, bà nội khóc rống lên.
Những người xung quanh cũng xúm lại khuyên nhủ bố:
"Chuyện đã qua rồi, sao con còn nhắc lại làm tổn thương mẹ mình?"
Bố tôi bỗng nhiên siết chặt tóc, giậm chân hét lên:
"Nhưng tôi không thể quên! Tôi phải làm sao mới có thể quên được đây?!"
Giọng ông run rẩy, như thể đang dốc cạn hơi sức, như thể muốn xé rách cả thế giới này.
Nhiều năm sau, tôi mới hiểu ánh mắt của bố lúc đó gọi là tuyệt vọng.
Nhìn bố giống như một người mất trí, không ai dám nói gì nữa.
Ngay cả bà nội cũng sững sờ, khuôn mặt nhăn nheo lấm lem nước mắt và nước mũi, nhưng không dám lau đi.
Lúc ấy, tôi vẫn chưa hiểu "không thể quên" nghĩa là gì, cũng không biết vì sao ánh mắt bố bỗng nhiên trở nên đáng sợ như vậy.
Nhưng tôi là bông hướng dương được trồng lên từ nắm bùn mà bà nội ném ra.
Cả thế gian có thể sợ bố tôi, nhưng tôi thì không.
Tôi nắm lấy tay bố, áp chặt vào lòng bàn tay ông, học theo cách ông dỗ dành tôi, nhẹ nhàng nói:
"Bố ơi, có chỗ nào không thể qua được đâu.
Con nắm tay bố, là có thể đi qua hết rồi."
7
Từ hôm đó, không ai dám chỉ trỏ trước mặt bố tôi nữa, nhưng dì Lưu lại chẳng thể có những ngày yên bình.
Dì là con gái đã gả đi, chẳng khác nào bát nước hắt ra ngoài.
Nhà mẹ đẻ không chào đón dì, dân làng cũng không chấp nhận dì.
Bố dựng cho dì một căn lều tạm trên sườn đồi sau làng để trú chân.
Mặc cho lời đàm tiếu không ngớt, dì Lưu vẫn trông có vẻ rất vui vẻ.
Dì trang trí căn lều thật đẹp.
Những vỏ chai thuốc trừ sâu nhặt từ bờ ruộng được dì rửa sạch, cắm vào đó những bông hoa dại, rồi đặt lên bàn gỗ.
Trên bàn còn có một cây bút, một nghiên mực và một xấp giấy.