Bố trồng thêm mấy bụi tre trước cửa, còn dì thì trong lều viết vài chữ lên giấy.
Tôi chống cằm, đọc từng chữ một.
Dì viết: "Ngày có chút ấm, năm có chút an."
Đây là những chữ bố dạy tôi đầu tiên, cũng là những chữ ông hay nhắc đi nhắc lại.
Tôi phấn khích reo lên: "Trên này có tên con!"
Dì Lưu nghiêng đầu, mỉm cười: "Cũng có tên dì nữa!"
Dì nói: "Cháu là Điền Tiểu Noãn, dì là Lưu Tiểu An, chúng ta là Tiểu Noãn và Tiểu An."
Lúc đó, tôi chưa hiểu chuyện nam nữ yêu đương, chỉ cảm thấy bố đã lừa tôi.
Bình thường, khi đọc mấy chữ này, ông luôn bảo ông chỉ có Tiểu Noãn thôi.
Hừ! Rõ ràng là ông còn có cả dì Lưu Tiểu An!
Dì Lưu định treo hai tờ giấy lên cửa lều.
Dì treo lên, bố thì vun nốt đất quanh gốc tre.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm của đất, của rơm rạ.
Ngẩng đầu thấy mây trôi, cúi đầu thấy nụ cười dịu dàng.
Bố và dì Lưu nhìn nhau cười.
Khoảnh khắc ấy, không một cây bút nào có thể vẽ lại sự thuần khiết và đẹp đẽ đó.
Những ngày ấy đẹp đến mức, mỗi khi nhớ lại đều khiến tôi ngọt ngào đến rơi nước mắt.
Bố không chỉ ngày càng vui vẻ, mà trông cũng trẻ trung hơn.
Trước mặt dì Lưu, ông luôn không dám ngẩng đầu.
Dì Lưu đến gần, ông liền đỏ mặt tía tai, không ngừng xoa hai tay.
Dân làng xì xào: "Đúng là đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ."
Thậm chí khi nhìn thấy tôi, họ cũng chửi tôi là con nhóc không biết xấu hổ.
Nhưng bất ngờ thay, bà nội lại đứng ra bảo vệ tôi.
Bà nói: "Không được lôi cháu gái tao vào mà chửi!"
Đây là lần đầu tiên bà thừa nhận tôi là cháu của bà.
Thậm chí, bà còn lấy ra mấy món quà vặt mà trước đây thà cho chó ăn cũng không cho tôi, rồi nhét vào tay tôi, bảo:
"Cháu ngoan, nghe lời bà. Sau này hễ thấy bố cháu gặp con đàn bà đê tiện kia, cháu hãy lăn ra đất mà khóc.
"Bố cháu mà cứ gặp nó, rồi sẽ bỏ cháu mà đi.
"Lúc đó, sẽ chẳng còn ai muốn cháu nữa, hổ trên núi sẽ xuống ăn thịt cháu!"
Tôi ăn đồ ăn vặt của bà, nhưng lời bà nói thì chẳng lừa nổi tôi.
Tôi thầm hạ quyết tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi sẽ không làm vậy!
Dì Lưu không phải người phụ nữ độc ác.
Dì là người phụ nữ tốt nhất trên thế gian!
Dì biết buộc tóc cho tôi, biết thoa kem thơm cho tôi, luôn dành trái cây ngon nhất cho tôi ăn.
Vả lại, dì Lưu vừa mới dạy tôi một điều—
Mọi chuyện đều có nguyên do, trên đời này không có tình yêu nào vô cớ.
8
Tôi không chỉ không nghe lời bà nội, mà còn chạy sang chỗ dì Lưu nhiều hơn.
Mỗi ngày tan học, tôi đều lao thẳng đến lều của dì.
Dì kể cho tôi nghe chuyện của dì và bố hồi trẻ.
Dì và bố là bạn học, khi tuổi vừa mới biết yêu, hai người hẹn nhau cùng vào đại học, cùng rời khỏi làng.
Nhưng thực tế là, khi dì học đến cấp hai, gia đình đã bắt dì nghỉ học.
Dì khóc suốt mấy ngày đêm.
Bố an ủi dì, nói rằng ông sẽ cố gắng học hành, thi vào đại học, sau này nhất định sẽ đưa dì rời khỏi đây.
Dì đặt tất cả hy vọng vào bố, còn bố thì ôm theo hy vọng của cả hai mà học hành điên cuồng.
Rốt cuộc, ông cũng thi đỗ đại học Bắc Kinh.
Nhưng bà nội không cho ông đi.
Nói đến đây, dì Lưu mắt đã đỏ hoe.
"Dì ơi, sao bà không để bố đi học đại học, cũng không để bố cưới dì?"
Dì Lưu cười chua chát, giọng hơi khàn:
"Bà ấy chê dì có học thức, sợ dì khó kiểm soát."
"Sau này, dì lấy chồng, nhưng chưa từng có ngày nào thực sự vui vẻ."
"Dì biết bố cháu không nói ra, nhưng dì hiểu, những năm qua, bố cũng chẳng hề hạnh phúc."
Tôi ngẩng đầu hỏi: "Vậy bây giờ hai người có vui không?"
Dì Lưu hít một hơi thật sâu, sau đó nở nụ cười.
"Ừ, bây giờ ngày có Tiểu Noãn, năm có Tiểu An, tất nhiên là vui rồi!"
Vừa dứt lời, bà nội không biết từ đâu lao tới, quăng một bó đuốc vào căn lều.
Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, cả túp lều đã bùng cháy.
Bà nội vừa chửi vừa hét:
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Xem tao có thiêu c.h.ế.t hai đứa họa tinh chúng mày không!"