Ngày Có Chút Ấm

Chương 6



Lửa bốc lên cao, khói đen cuồn cuộn, tàn tro mang theo tia lửa bay tứ tung.  

 

Tôi sợ đến mức đứng c.h.ế.t trân.  

 

Dì Lưu lao tới ôm chặt tôi, đúng lúc một thanh gỗ đang cháy rực rơi xuống.  

 

Dì giơ tay lên che cho tôi, thay tôi hứng trọn thanh gỗ ấy.  

 

Khi dì bế tôi ra ngoài, cánh tay dì đã bị bỏng đến mức da thịt lẫn lộn.  

 

Đến khi bố chạy đến, túp lều chỉ còn là một đống tro tàn.  

 

Ngọn lửa này đã thiêu rụi hết những ngày tháng vui vẻ của chúng tôi.  

 

Tôi và dì Lưu ôm chặt lấy nhau, cả người run rẩy.  

 

Bố mất một lúc lâu mới có thể gỡ chúng tôi ra.  

 

Tôi sững sờ nhìn bố, nước mắt rơi lã chã, nhưng không thể bật ra tiếng khóc.  

 

Dì Lưu không khóc.  

 

Dì chỉ ôm đầu gối, co mình lại, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.  

 

Ngọn lửa này đã thu hút cả làng kéo đến.  

 

Nhưng bà nội chẳng hề thấy mình sai.  

 

Bà vẫn lớn tiếng gào thét:  

 

"Tao làm thế là để trừ họa cho làng!  

 

"Hai đứa họa tinh này sớm muộn gì cũng sẽ hại c.h.ế.t cả làng thôi!"

 

9

 

Thấy chúng tôi không bị gì, chẳng ai cảm thấy bà nội có lỗi cả.  

 

Những lời lẽ cay nghiệt, những ngón tay chỉ trỏ, tất cả đều chĩa về phía dì Lưu.  

 

"Tại cô ta cả thôi, ai bảo đi quyến rũ con trai nhà người ta làm gì?"  

 

"Các người biết không, cô ta chỉ quay về sau khi ly hôn, loại đàn bà không biết xấu hổ thì còn làm được chuyện tốt gì chứ?"  

 

"Trời ơi, cô ta mà dám ly hôn à? Chậc chậc, chắc bị đàn ông ngủ chán chê rồi nên mới quay về tìm một thằng ngu gánh giúp đây mà!"  

 

"Chắc thân xác bị vùi dập đến nát bét rồi, nên mới quay về quyến rũ lão Điền để hắn làm kẻ đổ vỏ chứ gì!"  

 

"..."  

 

Chửi rủa dì Lưu xong, bọn họ lại chĩa mũi nhọn về phía tôi.  

 

"Con bé này đúng là sao chổi, từ ngày nó vào nhà họ Điền, nơi đó gà bay chó sủa không yên!"  

 

"Coi kìa, con yêu tinh nhỏ này lớn lên chắc chẳng ra gì đâu!"  

 

"..."  

 

Nghe những lời ấy, tôi bỗng cảm thấy đám cháy vừa rồi chẳng còn đáng sợ nữa.  

 

Bộ mặt của những người này đáng sợ hơn ngọn lửa gấp trăm lần!  

 

Bố tôi tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, chộp lấy đá sỏi, bùn đất ném vào đám đông.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ông lao đến, tát mạnh vào mặt kẻ nói lớn nhất.  

 

"Ai dám mở miệng nói mấy lời bẩn thỉu này nữa, tôi đập nát cái miệng đó!"  

 

Nhưng bố chỉ đánh được một người, không đánh được cả đám người.  

 

Những lời cay nghiệt quay lại, còn tệ hại hơn trước.  

 

Bố nghiến răng, định đi báo công an, lúc đó, những kẻ nhiều chuyện mới câm miệng.  

 

Nhưng bí thư thôn, người nãy giờ đứng khoanh tay xem kịch vui, lại sốt ruột lên tiếng:  

 

"Đó là mẹ ruột cậu, cậu báo công an cái gì chứ!  

 

"Vả lại, có ai bị gì đâu!  

 

"Điền Phong à, tôi nói thật, cậu đáng lẽ không nên dây dưa với loại đàn bà như vậy..."  

 

Khi bố tôi siết chặt nắm tay, định lao đến lần nữa, dì Lưu kéo nhẹ tay ông, lắc đầu.  

 

Dì đứng dậy, từng bước, từng bước đi về phía trước.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Bố thở dài một hơi thật nặng, bế tôi lên, bước theo dì.  

 

Chúng tôi sẽ đi đâu, tôi không biết.  

 

Tôi chỉ biết, nơi này không còn chỗ cho chúng tôi nữa.  

 

Nhưng bố là bầu trời, ông luôn có cách.  

 

Bố đuổi theo dì Lưu, ánh mắt kiên định, nói:  

 

"Lần này, anh nhất định sẽ đưa em rời khỏi đây!"  

 

10

 

Bố muốn đưa tôi và dì Lưu lên trấn.  

 

Bố nói, trường học trên trấn tốt hơn, đường đi trên trấn dễ đi hơn.  

 

Tôi đương nhiên rất vui, nhưng có người lại không vui.  

 

Hôm thu dọn đồ đạc, bà nội lại treo cổ lên xà nhà, đe dọa bố:  

 

"Mày mà dám vì hai kẻ chẳng có quan hệ m.á.u mủ với mày mà bỏ rơi tao, tao c.h.ế.t ngay trước mặt mày cho mà xem!  

 

"Tao nói thật đấy! Nói xem, mày chọn hai con đàn bà đó hay chọn tao, mẹ ruột của mày?!"  

 

Bố cúi đầu xếp hành lý, không hề ngước nhìn bà lấy một lần.  

 

Sau khi đóng gói xong, bố nắm tay tôi, tay kia xách hành lý. 

 

Bước qua bậc cửa, ông nói:  

 

"Mẹ vẫn là mẹ ruột của con. Nếu mẹ thực sự chết, con sẽ về lo tang sự cho mẹ."  

 

Ra đến đầu làng, bố gặp dì Lưu, rồi dẫn chúng tôi đi thẳng, không ngoảnh đầu lại.  

 

Bố thuê một căn nhà rách nát trên trấn, nhưng ít ra nó cũng chắn gió che mưa.  

 

Tôi và dì Lưu ngủ trên giường, bố trải chiếu nằm đất.  

 

Những ngày tháng chắp vá dần trở nên ổn định hơn.