Ngày Có Chút Ấm

Chương 7



Lúc đó là đầu những năm 90, làn gió đổi mới thổi qua khắp nơi.  

 

Bố là người có học thức, đầu óc cũng linh hoạt.  

 

Ông nhanh chóng ngửi ra cơ hội kiếm tiền.  

 

Bố dựng một sạp nhỏ trên phố, buôn bán vớ, vải vóc, quần áo nhập về từ ngoài thị trấn.  

 

Thời điểm ấy, chỉ có sạp của bố bán những mặt hàng này, những cô gái thích thời trang đều tranh nhau mua.  

 

Mỗi ngày sau giờ học, tôi đều chạy đến giúp bố trông chừng.  

 

Chỉ cần thấy đám cán bộ đeo băng đỏ đi tới, tôi lập tức thổi còi báo hiệu, rồi nhào tới ôm hàng hóa chạy đi.  

 

Chờ đến khi hai bố con thở hổn hển chạy về nhà, dì Lưu đã chuẩn bị sẵn cơm canh nóng hổi.  

 

Dì vừa xới cơm vừa trách tôi:  

 

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, tan học thì về nhà làm bài tập, sao cứ không nghe vậy?"  

 

"Dì hỏi thầy rồi nhé, môn toán của con chỉ được 58 điểm! Học thế này thì làm sao thi vào cấp ba, vào đại học?"  

 

Bố nghe đến "58 điểm", lập tức gõ nhẹ đũa lên đầu tôi:  

 

"Hồi đó bố toàn được điểm tối đa, con mà còn dám kéo thành tích nhà mình xuống, lần sau đừng trách bố!"  

 

Tôi làm nũng, nép vào người dì Lưu.  

 

Dì lại quay sang trách bố:  

 

"Nói chuyện với con nít phải nhẹ nhàng, sao cứ động tay chân vậy?"  

 

Bố chậc lưỡi, làm bộ bất đắc dĩ thở dài:  

 

"Thấy chưa, tại em nuông chiều nó quá!"  

 

Rõ ràng cả hai đều đang trách tôi, nhưng những ngày đó lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi.  

 

Tôi cảm thấy, cuối cùng mình cũng giống như một đứa trẻ trong một gia đình bình thường.  

 

Có người yêu thương, có người chiều chuộng, có thể thoải mái làm nũng.  

 

Có lần, tôi lén hỏi bố: "Khi nào con mới được gọi dì Lưu là mẹ?"  

 

Bố luôn bảo tôi chờ thêm một chút.  

 

Ông nói, ông còn nợ dì Lưu rất nhiều, phải cho dì một mái ấm đàng hoàng.  

 

Bố nói:  

 

"Tiểu Noãn phải cố gắng cùng bố nhé. Bố cố gắng kiếm tiền, con cố gắng học hành.  

 

"Chúng ta không vào được cổng trường đại học, thì con hãy thay chúng ta bước vào đó đi!  

 

"Bố sẽ cho Tiểu An một mái nhà, con sẽ cho dì Lưu một cô con gái xuất sắc, chịu không?"  

 

Sau khi bố nói câu này, tôi không bao giờ đạt 58 điểm nữa.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi chăm chỉ học tập hơn, bố cũng dốc sức kiếm tiền hơn.  

 

Chúng tôi đều muốn dì Lưu hạnh phúc.  

 

Nhưng dần dần, tôi phát hiện—  

 

Dì Lưu hình như không còn vui vẻ nữa.

 

11

 

Năm tôi học lớp 9, bố mở một cửa hàng trên trấn và cuối cùng cũng dành dụm đủ tiền mua một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, một phòng khách.  

 

Ngày chuyển vào nhà mới, dì Lưu nấu một bàn tiệc lớn.  

 

Ba người trong một mái nhà, tiếng cười vang suốt buổi tối, tựa như chúng tôi đang sống trong căn nhà sang trọng nhất thế gian.  

 

Dì Lưu vốn không uống rượu, nhưng hôm đó lại cùng bố uống hết mấy ly.  

 

Cả hai đều say.  

 

Dì Lưu hỏi bố: "Anh nói xem, nếu năm đó chúng ta cùng vào đại học thì sẽ thế nào?"  

 

Bố hỏi lại dì: "Em nói xem, nếu năm đó chúng ta kết hôn thì bây giờ sẽ ra sao?"  

 

Dì Lưu hiếm khi cười to, hôm đó lại bật cười ha hả: "Làm gì có nếu như chứ!"  

 

Bố lẩm bẩm một câu chẳng đầu chẳng cuối: "Đáng tiếc, sao có thể không tiếc nuối được chứ?"  

 

Cuối cùng, hai người vừa cười vừa khóc, ôm lấy tôi nói:  

 

"Tiểu Noãn à, con phải chạy thật xa, con phải sống vì chính mình, con phải bay thật cao..."  

 

Hai người trưởng thành, một đêm sụp đổ.  

 

Nhưng sáng hôm sau, dì Lưu lại như chẳng có chuyện gì xảy ra.  

 

Dì dậy từ sớm, làm bữa sáng cho tôi, nhìn tôi ăn bằng ánh mắt dịu dàng.  

 

Nhưng chính vì nụ cười đó, tôi lại càng cảm thấy dì có điều gì đó không ổn.  

 

Từ lâu tôi đã nhận ra, dì thường xuyên trằn trọc không ngủ được, ban ngày thì thất thần, trên sàn nhà rơi đầy tóc của dì.  

 

Trước mặt tôi và bố, dì luôn cười, nhưng sau lưng, tôi đã nhiều lần thấy dì lén lau nước mắt.  

 

Nhưng khi tôi hỏi, dì chỉ nói: "Không sao, chẳng qua là dì lo lắng cho kỳ thi tốt nghiệp cấp hai của con thôi!"  

 

Tôi bật cười: "Chuyện này có gì mà phải lo! Với điểm số hiện tại của con, vào trường cấp ba trọng điểm chắc chắn là điều hiển nhiên rồi!"  

 

Dì Lưu khẽ vỗ nhẹ lên đầu tôi: "Không được kiêu ngạo đâu nhé!"  

 

Cuối cùng, dì sợ tôi lo lắng, còn nói thêm một câu:  

 

"Chỉ cần con thi đỗ trường cấp ba trọng điểm, dì sẽ không sao nữa!"  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi tin dì.