Khi đó, tôi không biết rằng, bệnh của dì Lưu không phải ở thân thể, mà là ở trái tim.
Tôi chẳng thể ngờ rằng, dì Lưu là một kẻ lừa đảo.
12
Sau khi kỳ thi tốt nghiệp cấp hai kết thúc, bà nội không biết nghe tin từ đâu, rằng bố đã kiếm được rất nhiều tiền.
Bà xách hành lý đến tận cửa nhà.
Bố không cho bà vào, bà liền ngồi ngay trước cửa, gào toáng lên chửi rủa.
Bà nội luôn biết cách nắm thóp bố, lần này bà không chửi ông, mà lại nhằm vào dì Lưu.
Chỉ bằng vài lời, bà đã phá tan cuộc sống yên bình của chúng tôi.
Những lời vu khống cay nghiệt đó khiến dì Lưu run lên như chim sợ cành cong, hai tay ôm chặt tai, cơ thể không ngừng co rúm lại.
Nhưng tôi đã lớn, tôi cũng biết cãi lại rồi.
Tôi chắn trước dì Lưu, hét vào mặt bà nội:
"Chính bà mới là con mụ ác độc, vô liêm sỉ nhất!"
Những người xung quanh không rõ đầu đuôi, thấy tôi mắng một bà lão bảy mươi tuổi thì liền cho rằng tôi là đứa bất hiếu, ai nấy đều chỉ trỏ bàn tán.
Khi bố đang giằng co với bà nội, dì Lưu bỗng nhiên bật dậy, chạy thẳng ra ngoài.
Đến khi tôi kịp phản ứng, chạy theo, dì đã biến mất không còn dấu vết.
Tôi nghĩ rằng, chỉ cần bố tiễn bà nội về xong, dì Lưu sẽ quay lại.
Nhưng cuối cùng, người mà chúng tôi đợi được—
Là một tấm vải trắng phủ lên người dì.
13
Dì Lưu nhỏ bé quá.
Chỉ một tấm vải trắng đã phủ kín cả cuộc đời dì.
Khoảnh khắc nhìn thấy dì, tôi có cảm giác như tim mình bị ai đó móc ra, đặt xuống đất rồi dùng đá đập nát.
Nỗi đau ấy khiến tôi không khóc nổi.
Bố cũng không khóc. Tôi không nhìn ra được trên mặt ông là biểu cảm gì.
Ông run rẩy vén tấm vải trắng trên mặt dì Lưu lên, lại đắp xuống.
Đắp xuống rồi lại vén lên.
Ông cứ lặp đi lặp lại như thế, rồi đột nhiên quay sang hỏi tôi:
"Đây là dì Lưu của con sao?"
Một câu nói ấy khiến tôi cuối cùng cũng bật khóc.
Tôi ôm chặt bố, nức nở:
"Dì Lưu sao lại c.h.ế.t rồi chứ!"
Nhưng bố không ôm tôi.
Ông đẩy tôi ra, ngẩn người nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Con nói bậy! Dì Lưu của con c.h.ế.t rồi, nhưng Tiểu An của bố không chết!
"Tiểu An đã đồng ý với bố, hai ngày nữa sẽ đi đăng ký kết hôn mà!"
Bố đứng lên nhìn hai lần, lại ngồi xuống.
Ông úp mặt vào tay, rồi lại hé mắt qua kẽ tay nhìn.
"Tiểu Noãn, đây là dì Lưu của con sao?"
"Nhưng bố vừa mới nắm tay cô ấy mà, sao có thể c.h.ế.t được?"
Tôi khóc đến gần ngất đi, nhưng bố lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Ông tỉ mỉ gỡ từng sợi rong rêu vướng trên người dì, chậm rãi đắp tấm vải trắng lại.
Sau đó, ông ôm đầu gối, ngồi bệt trên mặt đất lạnh như băng.
Giống như mọi ngày, ông bắt đầu lẩm bẩm kể chuyện.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Bây giờ gạo lại tăng giá rồi, nhưng nhà Đông vẫn rẻ hơn nhà Tây năm xu, sau này nhớ mua bên đó nhé."
"Còn mua thịt nữa, đừng đi mua của lão Vương mặt rỗ, người ta bảo hắn ăn gian cân, chuyên lừa khách hàng."
"Hôm nay cửa hàng nhập một lô váy mới, bố đã lấy hai chiếc đẹp nhất, chờ đến ngày đăng ký kết hôn, Tiểu An mặc vào sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất!"
"Tiểu Noãn à, điểm thi tốt nghiệp của con có rồi, con đỗ vào lớp chọn của trường Nhất Trung đấy!"
...
Bố cứ thế lải nhải mãi.
Đến cuối cùng, ông thậm chí còn cười khi nói chuyện.
Nhưng chỉ có một mình ông nói.
Dì Lưu sẽ mãi mãi không thể đáp lời nữa.
14
Sau khi dì Lưu mất, bà nội lại đến.
Trông bà như vừa nghe tin đại hỷ, lưng cũng không còn còng nữa.
Bà ngồi ngay trước cửa tiệm của bố, hả hê nói:
"Lưu Tiểu An, con hồ ly tinh tai họa đó cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi!
"Chết là đáng! Chết cũng đáng đời!"
Nhưng bà chưa nói hết câu, bố tôi đã vớ lấy con dao, lao thẳng ra ngoài, vung d.a.o c.h.é.m xuống.
Nếu bà nội không kịp né, có lẽ lưỡi d.a.o đã bổ thẳng xuống đầu bà rồi.
Bà sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất, tay run rẩy chỉ vào bố, miệng lắp bắp:
"Mày... mày..."
Bố hất mạnh con d.a.o đi.
Lưỡi d.a.o cắm thẳng vào ống quần bà nội, chỉ cách chân bà hai phân.
Cả người tôi cứng đờ.
Bố lúc này đáng sợ hơn bao giờ hết.