Một bữa đại tiệc tối qua cũng không khiến Triệu Lan thân cận thêm một phần, không ngờ chuyến đi Tô gia lại kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, Phạm Yến Gia thầm vui sướng, tạ ơn trời đất, cảm ơn Tô Nhị nương đã làm những món ăn ngon, công việc bạn đọc của hắn cuối cùng cũng dễ dàng hơn nhiều.
Từ thiện như lưu, Phạm Yến Gia cười nói, “Được, Tử Cẩn, nhưng ta chưa đến hai mươi tuổi, vẫn chưa có tự, huynh cứ gọi ta là Yến Gia đi!”
Triệu Lan gật đầu, “Ngày mai Quốc Tử Giám gặp.” Nói đoạn kéo cương giục roi, tuyệt trần mà đi.
Phạm Yến Gia: ... Vừa mới nghĩ tiểu Quận Vương dễ hầu hạ, sao nói đi là đi, không nói chuyện thêm sao?
Hai chủ tớ mãi đến khi không còn nhìn thấy Triệu Lan mới hoàn hồn, chầm chậm thong thả trở về phủ.
Tiễn hai vị tiểu công tử đi, cuộc sống Tô gia cuối cùng cũng trở về quỹ đạo của mình.
Tô Nhược Cẩm mệt đến mức rửa mặt xong liền lăn lên giường, bị nương nàng kéo dậy, “A Cẩm, lễ vật tiểu Quận Vương và Phạm tiểu công tử mang tới con còn chưa xem kia mà?”
“Chân dê không phải đã ăn rồi sao!” Tô Nhược Cẩm lăn lộn trên giường, trong đầu nàng giờ đang nghĩ chuyện cửa hàng, không có thời gian để ý đến lễ vật mà hai thiếu niên tuổi mới lớn kia mang đến.
Trình Nghênh Trân nói, “Còn có bánh ngọt, vải vóc, nhân sâm...”
“Hả?” Tô Nhược Cẩm bật dậy, “Nhân sâm bao nhiêu năm? Vật đại bổ đó, vừa hay có thể hầm canh gà ô cốt cho nương dùng.”
Trình Nghênh Trân bị dáng vẻ không chút khách khí của con gái chọc cho dở khóc dở cười, vươn tay vỗ nàng, “Đã cho phụ thân con xem rồi, ít nhất là hai mươi năm trở lên.”
Việc nhân sâm càng lâu năm càng tốt là một sự thật không đổi, dược hiệu và giá trị của nhân sâm mười năm với nhân sâm mười lăm năm cũng một trời một vực, nếu thật sự có hai mươi năm trở lên, vậy thì quả thật rất đáng giá.
Tô Nhược Cẩm tặc lưỡi, “Không hổ là Tấn Vương phủ.” Ra tay quả nhiên hào phóng.
Trình Nghênh Trân lại vỗ con gái, “Tuy ta chưa từng học cách quán xuyến việc nhà, nhưng tình người là qua lại bằng lễ nghĩa, người ta tặng gì, chúng ta cũng phải hồi đáp lại.”
“Không phải nói có nhân sâm năm mươi năm, trăm năm tuổi sao, hai mươi năm chắc không đắt đâu nhỉ!”
“Nói bậy nữa là ta đánh con thật đấy!”
“Nương!” Tô Nhược Cẩm ôm lấy cánh tay nương nàng, “Lễ bái sư, ngoài nhân sâm hai mươi năm ra, cũng chẳng có gì khác, chúng ta cũng đã mời họ dùng hai bữa cơm rồi, lễ đã thanh toán rồi!”
Trình Nghênh Trân: ... Thanh toán rồi.
Rốt cuộc là trẻ con, Trình Nghênh Trân từ phòng con gái trở về phòng ngủ, lại hỏi trượng phu, “Quan nhân, cất nhân sâm đó đi không sao chứ?”
“Cứ cất đi!” Lễ bái sư không liên quan gì đến việc nhận lễ hối lộ.
Trình Nghênh Trân lúc này mới yên tâm: “Vậy thì tốt.”
Từ bà tử nghe tin con trai mình bị người của Tấn Vương Phi bắt đến trước mặt chị mình, chưa kịp ăn bữa trưa đã vội vàng đến Tấn Vương phủ tìm chị. Kết quả là ngay cả cơ hội vào cửa cũng không có, bị chặn lại bên ngoài cổng nhỏ Tấn Vương phủ, sốt ruột như kiến bò chảo nóng, không ngừng nhờ người, tìm người để chị đưa con trai về nhà.
Mãi đến khi mặt trời lặn cũng không đợi được chị đưa con trai ra, xong rồi xong rồi, chị cũng không cứu được Vượng Nhi, làm sao đây... làm sao đây...
Đứa cháu như một con heo béo bị trói trước phòng quản sự của Từ ma ma, nằm tê liệt trên mặt đất, bị mặt trời nung đốt từ sáng đến khi mặt trời lặn, phơi khô đến mức chỉ còn thoi thóp.
Từ ma ma ngồi trong phòng, khi biết được lý do cháu trai bị trói đến trước mặt mình, liền dùng giẻ rách nhét kín miệng đứa cháu đang quỷ khóc sói gào, dám hú hét trong Vương phủ, đúng là không muốn sống nữa.
Nàng ta một mặt tức giận muội muội ở bên ngoài gây chuyện thị phi cho mình, một mặt lại nghĩ cách đối phó, lại phải tìm cơ hội nào để cứu cháu trai ra ngoài, nếu không cứu được cháu trai, hậu quả sẽ là gì...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mãi suy nghĩ đến giờ ăn tối, nhìn thấy các nha hoàn bà tử đang đưa thức ăn đến chính viện của Vương Phi, nàng ta đảo mắt một cái, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để cứu người.
Bên cạnh Tấn Vương Phi có bốn vị quản sự ma ma, lần lượt là người quản sổ sách, người lo liệu công việc vặt vãnh giao thiệp, người quản lý người hầu kẻ hạ, và người lo việc ăn uống ở ở. Từ ma ma chính là vị ma ma quản lý người hầu kẻ hạ. Đối với các hạ nhân trong Vương phủ mà nói, nàng ta có thực quyền trong tay, rất được việc, mua nha hoàn thì có người nhét bạc, nguyệt ngân của các nha hoàn mới vào, nàng ta muốn tham bao nhiêu cũng được bấy nhiêu, thu nhập đen một năm quả thật còn sung túc hơn một tiểu kinh quan nhiều lắm.
Đứng ở cửa, nàng ta điều chỉnh tư thái trung thành khép nép, cúi đầu khom lưng của một nô tỳ đến mức vừa vặn, lúc này mới nhẹ nhàng để nha hoàn ở cửa bẩm báo.
Tấn Vương Phi đang đợi tiểu nhi tử, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, nhưng nàng ta dường như không thấy, nghe nha hoàn bẩm báo, lạnh lùng vén mí mắt lên, vẻ mặt nghiêm nghị, dọa tiểu nha đầu không dám thở mạnh.
Không biết nhi tử ở ngoài chơi thế nào? Hôm nay cả ngày không ở nhà, không biết có ăn gì không, có khi nào lại đói đến mức dạ dày khó chịu không?
Từ ma ma thấy Vương Phi không muốn gặp mình, liền tung ra đòn sát thủ, hướng vào trong sảnh khấu đầu nói: “Bẩm Vương Phi, lão nô lại tìm được một thực phương khai vị mới, hương vị độc đáo, nhất định hợp khẩu vị của tiểu Quận Vương.”
Vừa nghe Từ ma ma có thực phương mới, vẻ mặt Tấn Vương Phi mới bớt nghiêm khắc, “Cho nàng ta vào.”
“Vâng.” Tiểu nha đầu cẩn thận lui ra cửa, liếc nhìn Từ ma ma một cái, rồi mới cho nàng ta vào.
Tấn Vương Phi lạnh lùng quét mắt nhìn Từ ma ma đang đi vào, cả người toát ra vẻ sắc bén, khiến người khác phải e sợ.
Trong bầu không khí như vậy, Từ bà tử chẳng dám giở trò gì, hai tay dâng lên thực phương món kê thủy tinh.
Nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Tấn Vương Phi nhận được ám hiệu, vươn tay tiếp lấy, cũng hai tay dâng lên Tấn Vương Phi. Nàng ta cúi đầu nhìn, cách làm kê thủy tinh rất đơn giản —— hấp cách thủy, yêu cầu kích thước gà và độ lửa thích hợp, thường là một khắc đồng hồ, nếu hấp quá lâu thịt gà sẽ không đủ mềm mượt, thời gian quá ngắn thì sẽ không chín.
Nàng ta đặt thực phương xuống cạnh bàn, đôi mắt hơi híp lại, “Từ Tố Xảo ——”
“Lão nô có mặt ——”
“Mấy năm nay, nếu không phải món cá dưa cải kia vẫn có thể giúp Lan Nhi ăn được chút cơm, ngươi còn có thể ở bên cạnh ta làm quản sự ma ma sao?”
Từ ma ma sợ hãi đến mức phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất, đầu đập lộp bộp: “Lão nô trói buộc muội muội không chặt, lão nô đáng chết...”
Tiểu nha đầu ở cửa cao giọng bẩm báo, “Tiểu công tử đã về!”
Thần sắc bất kiên nhẫn của Tấn Vương Phi sau khi nghe tiểu nhi tử trở về liền lập tức biến thành nụ cười từ mẫu: “Lan Nhi...”
Triệu Lan liếc nhìn Từ bà tử đang quỳ rạp dưới đất, khóe miệng khẽ cong lên, lười biếng ngồi xuống bên cạnh mẫu phi, “Mẫu thân sao còn chưa dùng bữa?”
“Đây không phải đang đợi con sao.” Nói xong, nàng ta quay đầu, lập tức trở nên nghiêm khắc, “Còn không cút đi.”
“Vâng vâng, lão nô lập tức cút đi.”
Một vị quản sự, Vương Phi lại chẳng nể nang chút nào, các hạ nhân đều biết, Từ bà tử đã không còn được Vương Phi yêu thích, vị trí quản sự này e rằng...
Từ bà tử nhẫn nhục chịu đựng, lui ra khỏi thiện sảnh của Vương Phi.
Triệu Lan chậm rãi nói một câu, “Mẫu thân sao không đuổi nàng ta đi hoặc bán đi?”
Tấn Vương Phi quở trách hắn, “Trượng phu của nàng ta là quản sự bên cạnh phụ thân con, đâu phải nói bán là bán được.”
Triệu Lan cụp mắt nói: “Căn trạch viện hai vợ chồng họ mua sắm ở Khang Nguyên phường còn không bằng quan ngũ phẩm, phải chăng đã quá phận rồi?”
Tấn Vương Phi vì sao lại thích tiểu nhi tử, bình thường mang hắn theo bên mình, thấy hắn không nói một lời, nhưng mọi chuyện vừa nói đã hiểu, quả đúng là một người thừa kế ưu tú của một gia tộc vọng tộc, đáng tiếc không phải Thế tử, chỉ có thể ủy khuất cho hắn rồi.