Mạc Doãn ngồi trong hành lang, vừa gặm bánh mì vừa làm bài tập.
Nghĩ kỹ lại, so với hồi thuê trọ bên ngoài, cuộc sống trong ký túc xá vẫn dễ thở hơn nhiều. Dù Mạc Vũ Phàm có phiền phức thế nào đi nữa, chẳng lẽ còn phiền hơn Mạc Học Dân sao?
Trên đời này vốn chẳng có chuyện gì hoàn hảo cả, cậu cũng không nên vì chuyện này mà phiền lòng.
Còn Lý Tu? Loại người như cậu ta căn bản không đáng để kỳ vọng. Ngay từ đầu chắc chắn chỉ là đùa giỡn cho vui thôi.
Bút trong tay Mạc Doãn mạnh mẽ lướt qua giấy nháp, lòng cậu bỗng trào dâng một nỗi bực tức khó tả. Mình buồn cười đến vậy sao? Chuyện cậu làm, trong mắt Lý Tu chỉ là trò hề thôi à? Bất kể là trốn vé tàu hay mâu thuẫn với bạn cùng phòng, với Lý Tu chỉ là thứ để cười cợt, còn với cậu, đó đều là những vấn đề quan trọng trong cuộc sống.
Mạc Doãn cố tự trấn an bằng câu thần chú quen thuộc:
"Không đáng, không đáng để cảm xúc của mình dao động vì bất kỳ ai ngoài bản thân."
Cậu siết chặt cây bút, hít sâu mấy hơi rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tiếp tục làm bài.
Trận phản công bắt đầu.
Buổi tối, khi về phòng, Mạc Vũ Phàm lại bắt đầu ca bài ca muôn thuở, "Làm gì mà lạch cạch cả đêm thế? Ồn chết đi được!"
Mạc Doãn không nói gì, chỉ thả lỏng tay...
"RẦM!"
Chậu nước rơi xuống đất, âm thanh vang vọng cả phòng.
Mạc Vũ Phàm bật dậy khỏi giường, mặt đằng đằng sát khí, "Mày làm cái quái gì vậy?!"
Mạc Doãn vẫn phớt lờ, tiếp tục cầm chậu nước lên, lần này còn cố tình đập mạnh vào giá để đồ.
Kể từ hôm nay, cậu quyết định không nhịn nữa.
Sáng sớm hôm sau—
5 giờ 59 phút, cả phòng 508 bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức chói tai. Tiếng "đinh linh linh" vang lên đều đều, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Mạc Vũ Phàm và hai đồng bọn bừng tỉnh, mắt nhắm mắt mở đầy khó chịu, "Ai để báo thức đấy?!"
Mạc Doãn cầm điện thoại, lướt ngang qua giường của Mạc Vũ Phàm, bấm to thêm hai vạch âm lượng.
"Mày có bị điên không?!" Mạc Vũ Phàm bốc hỏa, bật dậy, gào lên với bóng lưng của Mạc Doãn.
Mạc Doãn thản nhiên ra bồn rửa mặt, ung dung vệ sinh cá nhân như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau khi quay lại phòng, cậu lại bắt đầu lục tung mọi thứ trong phòng.
Lúc này, cả ba tên kia không thể chịu nổi nữa, đồng loạt xuống giường.
Mạc Vũ Phàm đẩy vai Mạc Doãn, nghiến răng, "Mày có ý gì hả?"
Mạc Doãn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ánh mắt tối đen sâu thẳm, "Mày vừa đẩy tao?"
Hai người cao ngang nhau, nhưng Mạc Doãn gầy hơn một chút. Thế nhưng, bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Mạc Vũ Phàm bỗng có chút chột dạ. Cậu ta nghĩ đến những suy đoán ác ý trước đây về Mạc Doãn, rồi lại lớn tiếng át đi cảm giác bất an:
"Giờ còn sớm, mày làm ầm ĩ thế bọn tao ngủ kiểu gì?!"
Hai tên đồng bọn cũng hùa theo, "Đúng rồi đó, tao còn đang mơ đẹp nữa chứ!"
Nhưng Mạc Doãn chẳng thèm để ý đến bọn họ, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Mạc Vũ Phàm, gằn từng chữ một, "Ngủ không được thì ra hành lang mà ngủ."
"Mày—!!!"
Mạc Vũ Phàm suýt chút nữa lao vào đánh nhau, nhưng hai tên kia kịp thời giữ lại.
Mạc Doãn vẫn đứng yên, trong tay còn cầm chậu nước, bình thản quan sát Mạc Vũ Phàm, sau đó nhẹ nhàng nói, "Mặt mày nhiều mụn quá, chắc do hỏa khí nặng đấy."
"MẸ NÓ, ĐỪNG CẢN TAO, HÔM NAY NHẤT ĐỊNH PHẢI SOLO VỚI THẰNG NÀY!"
"Đúng đó, đừng cản nó!"
Mạc Doãn thản nhiên khoanh tay, giọng điệu lạnh lùng như băng, "Tao nghe nói chó bị xích mới dám sủa hăng như thế. Thả nó ra đi, xem nó có dám động vào tao không?"
Lời vừa dứt, cả phòng như đông cứng lại. Mạc Vũ Phàm và hai tên đồng bọn trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ rằng người trầm lặng như Mạc Doãn lại có thể nói ra những lời khiêu khích đến thế.
Bọn họ cứ tưởng cậu là kiểu lầm lì, âm thầm chịu đựng, hóa ra lại là con dao giấu trong vỏ bọc trầm mặc.
Mạc Doãn nhếch mép, giọng nói lạnh như dao cắt, "Đánh đi, tao đứng đây. Nếu mày dám động vào tao dù chỉ một chút, tao đảm bảo sẽ khiến mày bị đuổi học, không còn đường quay lại."
Cặp mắt đen sâu thẳm của cậu khóa chặt Mạc Vũ Phàm, trong đó không có chút e ngại nào, chỉ có một sự bình thản đến đáng sợ.
"Mẹ nó...!"
Mạc Vũ Phàm siết chặt nắm đấm, nhưng lại không dám làm gì.
"RẦM!"
Mạc Doãn tống mạnh chậu nước vào giá để đồ, phát ra một tiếng động vang dội khắp phòng.
Cuộc chiến... chính thức bắt đầu.
Nếu đã không còn cách nào khác, thì chỉ có thể chơi tới cùng. Là bọn họ ép cậu.
Mạc Doãn trở về bàn học, lôi quyển từ vựng tiếng Anh ra, đeo tai nghe lên, rồi bắt đầu đọc thật to.
Mạc Vũ Phàm mặt trắng bệch, rồi lại đỏ bừng vì tức, "Mày làm ồn như thế là cố tình phá giấc ngủ của bọn tao hả? Mày còn có lý lẽ không?"
Mạc Doãn hoàn toàn bỏ ngoài tai, tiếp tục đọc to hơn.
"Mẹ nó, thằng này điên thật rồi!" Mạc Vũ Phàm giận run người, vớ lấy điện thoại, quay video Mạc Doãn, vừa quay vừa nói, "Tụi tao chỉ nói chuyện chút xíu vào buổi tối, hoàn toàn bình thường! Còn mày thì sao? Cố tình thức dậy từ sáng sớm, làm ầm ĩ khiến tụi tao mất ngủ! Mày không biết điều đến mức này luôn hả?"
Mạc Doãn vẫn bình thản lật sách, hoàn toàn không quan tâm.
Và đúng như cậu dự đoán, sự việc bị đưa lên giáo viên chủ nhiệm.
Mạc Doãn được triệu tập lên văn phòng. Thầy chủ nhiệm nhìn cậu, vẻ mặt có chút bất lực:
"Mỗi người có một thói quen sống khác nhau. Các em nên học cách thích nghi và hòa thuận."
Mạc Doãn im lặng một lúc, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, "Thầy ơi, em có thể xin ở một mình được không?"
Thầy chủ nhiệm sững người, sau đó thở dài, "Mâu thuẫn nghiêm trọng đến mức đó rồi à?"
Mạc Doãn gật đầu, giọng nói bình thản nhưng kiên định, "Em chỉ muốn có một chỗ yên tĩnh để học thôi."
Thầy chủ nhiệm day trán, rồi khẽ gật đầu, "Thầy sẽ thử sắp xếp. Nếu có thể, thầy sẽ tìm một phòng có các bạn học giỏi khác để em ở cùng, chắc em sẽ thấy thoải mái hơn."
Mạc Doãn không mong gì hơn một căn phòng yên tĩnh, nơi mà không ai quan tâm đến sự tồn tại của cậu.
Thầy chủ nhiệm ngay lập tức liên hệ với các giáo viên chủ nhiệm khác, tìm ra một số phòng có tiềm năng phù hợp.
Các học sinh của những phòng này được gọi lên để thảo luận, xem có ai sẵn sàng đổi phòng với Mạc Doãn không.
Kết quả?
Tất cả đều đồng loạt... từ chối.
"Thầy ơi, bọn em bốn người ở với nhau rất tốt rồi ạ."
"Em sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy."
"Cậu ấy học giỏi quá, ở chung chắc em bị áp lực lắm."
"..."
Mạc Doãn: "..."
Cái... quái gì thế này?
Muôn vàn lý do từ chối khiến mấy thầy cô lén lút trao đổi ánh mắt với nhau rồi đành phải tiễn đám học sinh kia về.
"Lớp cô có báu vật ghê đó, nhưng hình như chẳng được lòng ai cả." Một giáo viên lớp khác buông lời.
Giáo viên chủ nhiệm của Mạc Doãn cũng chau mày, nói: "Nó khá đơn thuần, suốt ngày chỉ cắm đầu vào học, chẳng giỏi giao tiếp với ai."
"Thông minh mà EQ bằng âm vô cực, khó lắm đấy. Giờ tụi nhỏ cá tính mạnh, giáo viên tụi mình cũng đâu can thiệp được nhiều. Ai cũng không muốn ở chung phòng với nó, hay là cậu thử xem có vấn đề gì từ phía nó trước đi?"
Chủ nhiệm lớp im lặng nhìn đồng nghiệp một lúc, thầm nghĩ với hoàn cảnh gia đình như Mạc Doãn, cô chưa bao giờ dám nặng lời một câu, chứ đừng nói đến chuyện thay đổi tính cách nó.
Chuyện ký túc xá đúng là nhức não quá đi, cô đành gác lại, xử lý sau, trước mắt còn cả núi việc cần hoàn thành.
Ban ngày có tiết thể dục, đáng lẽ phải tập huấn, nhưng vì thầy dạy Vật lý hôm nay bận đi hội thảo nên giao nhiệm vụ cho Lý Tu sửa báo cho cả lớp là hôm nay học thể dục như bình thường, lâu lâu cũng phải vận động tí cho khỏe.
Lý Tu trước tiên thông báo cho hai người trong lớp mình, rồi kêu Trương Khải Nguyên chạy qua khối 10 và khối 11 báo tin cho hai bạn tập huấn bên đó, còn cậu thì đi đến cửa lớp khác.
Giờ ra chơi mà lớp vẫn yên ắng, hầu hết học sinh ngồi đúng vị trí của mình, một số thì tụ tập tám chuyện. Lý Tu nhìn quanh một vòng và thấy Mạc Doãn.
Cậu ta ngồi ở hàng đầu tiên, ngay chính giữa lớp—cái vị trí được gọi là "chỗ ngồi đặc quyền của con nhà người ta." Còn Lý Tu thì cao quá, tự bản thân cũng không muốn ngồi đầu, giáo viên chủ nhiệm cũng đành chịu, cho cậu ngồi cuối.
Trên bàn Mạc Doãn, sách vở được xếp ngay ngắn đến mức hoàn mỹ, góc nào góc nấy thẳng tắp, tập bài tập được xếp chồng từ màu nhạt đến đậm, không đặt sách ở mép bàn như người khác, chắc sợ ai đi ngang lỡ quẹt trúng.
Dáng ngồi của cậu ta cũng chuẩn mực đến mức có thể in vào sách giáo khoa tiểu học để hướng dẫn các bé cách cầm bút viết đúng tư thế. Ngay cả biểu cảm chăm chú trên mặt cũng giống như được lập trình sẵn vậy.
Lý Tu khẽ cười, nghĩ bụng nếu giờ mà khen Mạc Doãn đáng yêu, chắc thứ bay vô mặt cậu sẽ không chỉ là miếng bánh mì đâu nhỉ.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Tu luôn học giỏi xuất sắc, xung quanh toàn là những người bạn "cùng hệ." Tụi nó xuất thân khá giả, cuộc đời đã được vạch sẵn một lộ trình đẹp đẽ, ngay cả tính cách cũng na ná nhau, hầu hết đều hòa đồng, hiền lành, ngoan ngoãn nghe lời.
Lý Tu đứng ở cửa một lúc thì có người hỏi cậu có phải đang tìm Mạc Doãn không.
Lý Tu cười, gật đầu: "Ừ, đúng rồi."
Bạn học kia trông hơi khó xử, kiểu như muốn giúp nhưng lại thấy lăn tăn, chắc vì người cậu đang tìm chính là nhân vật "khác bọt" nhất lớp này. Nhưng Lý Tu chẳng để cậu ta khó xử lâu, tự mình bước thẳng vào lớp Thực nghiệm (2).
Dù đang là giờ ra chơi, nhưng "luật bất thành văn" cấm học sinh đi lung tung giữa các lớp vẫn được tuân thủ nghiêm ngặt như thể điều răn thứ 11. Thế nên, khi Lý Tu xuất hiện, cả lớp 2 đều ngạc nhiên quay sang nhìn cậu.
Mạc Doãn vẫn đang cắm cúi làm bài. So với ký túc xá, lớp học lúc này còn yên tĩnh hơn, cực kỳ thích hợp để cày đề. Chỉ là sáng nay dậy hơi sớm, cậu có chút buồn ngủ, tập trung làm bài thì đỡ hơn. Vừa giải xong một câu, quay lại kiểm tra đáp án, thấy đúng hết, cậu liền mỉm cười hài lòng. Nhưng ngay khi nụ cười vừa xuất hiện, trước mắt cậu đột nhiên thò ra một ngón tay, gõ nhẹ lên sách của cậu.
Mạc Doãn ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Lý Tu, cậu lập tức nghi ngờ không biết có phải mình buồn ngủ quá sinh ra ảo giác không. Nhưng nếu là ảo giác, thì sao tự dưng cậu lại mơ thấy Lý Tu chứ?
Lý Tu thong thả thông báo: "Thầy Tiền chiều nay ra ngoài hội thảo, hủy tập huấn, học thể dục như bình thường."
Mạc Doãn gật đầu: "Biết rồi."
Lý Tu quay ra xa xa, vẫy tay với Chung Gia Minh. Chung Gia Minh vốn đang trò chuyện với Lương Kiến Hào, nhưng từ lúc Lý Tu bước vào, cả hai đã đồng loạt dừng nói chuyện, cùng nhau hóng drama. Thực ra, không chỉ họ mà cả nửa lớp đều đang nhìn về phía này.
Chung Gia Minh do dự một lát rồi đứng dậy bước tới.
Lý Tu lặp lại: "Chiều nay hủy tập huấn."
Chung Gia Minh "ồ" một tiếng, rồi cúi nhìn Mạc Doãn. Mà Mạc Doãn thì đã cúi đầu tiếp tục chiến đấu với đề mới rồi.
Đến tiết thể dục, Mạc Doãn định lẻn ở lại lớp nhưng vô ích. Thầy thể dục xưa nay nổi tiếng nghiêm khắc, hơn nữa hôm nay không phải ngày chơi bóng, có muốn trốn cũng khó. Thế là cậu đành cam chịu số phận, lê bước ra sân.
Nói thật, thể chất của Mạc Doãn thuộc hàng thường thường bậc trung. Hồi lớp 9, vì bài kiểm tra thể dục tốt nghiệp mà cậu đã gồng mình tập luyện dữ lắm mới miễn cưỡng qua môn. Nhưng từ đó trở đi, cậu chẳng còn đầu tư tí sức lực nào vào chuyện vận động nữa.
Hôm nay không học trong nhà thể chất mà ra sân vận động. Với Mạc Doãn, đây là một tin vui, ít nhất thì có ánh nắng.
Sau màn khởi động, thầy thể dục hào hứng tuyên bố: "Chạy hai vòng sân để giãn gân giãn cốt."
Cả lớp đồng loạt rên rỉ. Nhưng thầy lại trưng ra vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn: "Kêu gì mà kêu! Còn chậm chạp nữa là tôi cho chạy ba vòng luôn đấy!"
Thế là ai nấy đành ngậm ngùi xếp hàng chạy bộ.
Trên sân còn có hai lớp khác cũng đang học thể dục. Ba thầy giáo không biết có thỏa thuận với nhau từ trước hay không mà đồng loạt hô: "Chạy đi mấy đứa!"
Mạc Doãn dần dần rớt lại phía sau, chẳng mấy chốc đã tụt xuống vị trí chót bảng của lớp 2. Ánh nắng chiếu gay gắt trên đầu, mồ hôi túa ra sau gáy, cậu thở dốc từng hơi.
Dưới bóng râm của khán đài, thầy thể dục vừa thổi còi vừa gào lên thúc giục: "Đừng có ì ạch ra đấy nữa!" Chắc là nhắm thẳng vào Mạc Doãn rồi.
Mạc Doãn hít sâu một hơi, cố lấy đà lao về phía trước. Nhưng đúng lúc cậu định tăng tốc, một cú đâm bất thình lình từ phía sau khiến cậu suýt đo đường. Vì đang trong đà chạy, lại thêm lực đẩy bất ngờ, cậu lảo đảo như muốn ngã sấp mặt, thậm chí còn va vào một nữ sinh phía trước, khiến cô hét toáng lên.
Mạc Doãn vội dừng lại, quay ngoắt đầu nhìn kẻ gây chuyện.
Mạc Vũ Phàm nhếch mép cười hì hì: "Ngại quá, tại cậu chạy chậm quá, tôi phanh không kịp."
Đám thầy thể dục đang đứng tám chuyện không hề ngờ rằng đội hình đang chạy lại bất ngờ biến thành một trận đấu tay đôi.
Thậm chí ngay cả Mạc Vũ Phàm cũng không lường trước được rằng Mạc Doãn sẽ lập tức túm cổ áo cậu ta, vung tay đấm thẳng một cú, khiến cậu ta ngã lăn quay ra đất.
Một khi đã khai chiến thì phải đánh đến cùng—đó là triết lý sống của Mạc Doãn.
Tất cả học sinh xung quanh đều dừng chạy, mắt tròn mắt dẹt đứng hóng hớt. Đây là cảnh tượng hiếm thấy ở trường họ. Chung Gia Minh vừa nhìn rõ hai nhân vật chính trong cuộc loạn đả đã sững sờ đứng chôn chân. Cậu theo bản năng nhích chân lại gần, nhưng rồi lại do dự dừng bước.
Lương Kiến Hào thì khỏi nói, kích động đến mức siết chặt vai Chung Gia Minh, hét lên: "Đậu xanh! Đánh thật rồi kìa!"
Người ra tay trước ngoài lợi thế tấn công bất ngờ ra thì chả có lợi gì khác. Chỉ vài phút sau, Mạc Vũ Phàm đã lấy lại thế thượng phong.
Máu nóng dồn lên não, dù không có thù hận sâu sắc gì, nhưng cú đấm của cậu ta lại cực kỳ có lực. Một cú đấm mạnh giáng thẳng vào bụng Mạc Doãn.
Mạc Doãn lập tức nôn khan một tiếng. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cậu túm chặt lấy tay Mạc Vũ Phàm, không chút do dự—há miệng cắn mạnh xuống!
Mạc Vũ Phàm rú lên thảm thiết.
Đám giáo viên lúc này mới hốt hoảng chạy từ đầu sân bên kia qua. Học sinh thì càng lúc càng đông, đứng vây thành nhiều vòng, hò hét:
"Tránh ra! Đừng đánh nữa!"
Học sinh nghe vậy liền tự động dạt sang hai bên, nhưng chả ai dám nhào vô can.
Ngay khoảnh khắc đám đông vừa tách ra, Lý Tu đang dẫn đầu lớp 1 chạy bộ nhìn thấy cảnh này. Không chút do dự, cậu túm gáy Mạc Doãn, kéo thẳng cậu ra khỏi Mạc Vũ Phàm, chấm dứt màn "cẩu xực cẩu" (chó cắn chó).
Mạc Vũ Phàm ôm cánh tay bị cắn, nước mắt trào ra vì đau. Cậu ta theo bản năng định vung chân đá trả một cú.
Nhưng Lý Tu đã nhanh hơn một bước, vung chân đá bay Mạc Vũ Phàm trước khi cậu ta kịp ra đòn.
1O/O2/2O25