Nghề Đóng Vai Phản Diện

Chương 126: Lời giải thích của Lý Tu



p/S : Mấy nay tui định nhảy việc nên rảnh quá ... tranh thủ dịch hết cho mấy bà đọc đây ~~

Thầy thể dục lao vào tách hai phe ra.

Mặc dù đã được can ngăn, nhưng hậu quả vẫn còn đó. Mạc Vũ Phàm bị thương, máu chảy, tay ôm chặt cánh tay, ngồi phịch xuống bãi cỏ khóc rống lên. Thầy giáo lớp 3 cuống cuồng chạy đến, vội vàng đỡ cậu ta dậy.

Cùng lúc đó, thầy giáo lớp 1 và lớp 2 chạy qua chặn Lý Tu và Mạc Doãn lại.

Lý Tu đỡ lấy cánh tay của Mạc Doãn, còn Mạc Doãn thì ôm bụng. Khi thầy giáo chạy đến hỏi cậu có sao không, Mạc Doãn há miệng, "Oẹeeee——" rồi nôn thẳng một bãi.

Đám học sinh xung quanh nhanh chóng nhảy lùi ra sau nửa mét.

Mạc Doãn nôn rất dữ, lúc đầu là thức ăn, sau đó chỉ còn toàn nước. Tiếng ói của cậu át cả tiếng khóc của Mạc Vũ Phàm, khiến cậu ta đang sụt sùi cũng phải há hốc mồm, trợn tròn mắt, im bặt vì sốc.

Thầy giáo cũng hoảng loạn, vội gọi mấy học sinh chạy đi tìm bác sĩ trường và khiêng cáng. Một nhóm học sinh liền lao đi như bay.

Lý Tu dứt khoát nói: "Em cõng cậu ấy đến phòng y tế." Y khom người định kéo Mạc Doãn lên, nhưng thầy giáo ngăn lại, dặn không được đè vào bụng cậu. Không nói nhiều, Lý Tu đổi tư thế, bế thẳng người lên luôn.

Mạc Doãn vốn nhỏ con, người lại gầy, bị Lý Tu bế lên nhẹ như bông.

Thầy giáo lúc này quên mất chuyện phạt học sinh đánh nhau, chỉ lo chuyện nghiêm trọng xảy ra, sốt ruột giục: "Đi nhanh đi!"

Phòng y tế cách sân thể dục một đoạn, Lý Tu bước vội, trong khi đó Mạc Doãn vẫn ôm bụng, khe khẽ rên rỉ trong vòng tay y. Thầy giáo bên cạnh mồ hôi lấm tấm, vội vã quạt quạt trên đầu cậu y, sốt ruột hỏi: "Sao rồi? Đau lắm à?"

Mạc Doãn mím môi không trả lời, sắc mặt tái nhợt.

May sao, nhóm học sinh đi gọi người đã dẫn bác sĩ đến giữa đường. Lý Tu lập tức đặt Mạc Doãn lên cáng.

Các bác sĩ ở phòng y tế trường vốn chỉ quen xử lý mấy ca cảm cúm, sốt nhẹ, trường này xưa nay hiếm khi có học sinh đánh nhau. Cùng lắm là vài ca bong gân, gãy tay, cũng chỉ sơ cứu rồi gửi thẳng đến bệnh viện. Nghe học sinh hốt hoảng báo cáo, các bác sĩ cũng giật nảy mình.

"Đau ở đâu?"

Mạc Doãn ngồi trên giường bệnh, bị bác sĩ tra hỏi liên tục. Cuối cùng cậu cũng vén áo đồng phục lên.

Trên bụng có một vết bầm không quá đậm, trên làn da vốn trắng nhợt của Mạc Doãn trông hơi thảm, nhưng xét ra cũng không quá nghiêm trọng.

"Nhưng nãy em nôn dữ lắm, tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra nội tạng, lỡ có tổn thương bên trong thì phiền lắm đấy." Bác sĩ không dám kết luận vội.

Mạc Doãn lắc đầu: "Em không sao."

Trên mặt cậu cũng có vài vết xước, chắc là bị ngã, bác sĩ liền sát trùng rồi dặn không được dán băng vết thương, cứ để nó tự lành.

Mạc Doãn gật đầu.

Bác sĩ tiếp tục kiểm tra mắt, lưỡi, hỏi xem cậu còn đau bụng không. Nhưng cậu y chỉ gật gật, lắc lắc, miệng vẫn câu "Em không sao."

Không lâu sau, Mạc Vũ Phàm cũng được giáo viên dìu đến.

Thầy thể dục đang đứng trong phòng liền kéo rèm che giữa hai giường bệnh, chặn tầm mắt hai người.

Bên ngoài ngay lập tức vang lên tiếng hét thảm thiết của Mạc Vũ Phàm, xen lẫn giọng bác sĩ trấn an: "Ráng chịu chút, sát trùng vết thương hơi rát đấy."

Bên trong, Lý Tu vẫn đứng lặng bên giường của Mạc Doãn, im lặng từ nãy đến giờ. Đột nhiên, y nhìn thấy khóe miệng Mạc Doãn hơi nhếch lên một góc nhỏ, đôi mắt lấp lánh.

Lý Tu nghiêng người, cúi xuống nói nhỏ: "Cậu chả bị gì hết."

Giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

Mạc Doãn ngước lên, ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác lạnh lùng.

Bên kia, việc sát trùng kéo dài thêm vài phút, vì cần rửa vết thương kỹ nên Mạc Vũ Phàm vừa gào khóc, vừa run rẩy chịu đựng. Đến khi xong xuôi, bác sĩ bắt đầu bôi thuốc mỡ lên, cậu ta mới từ từ liếc mắt về phía rèm ngăn cách.

Suốt chặng đường từ sân thể dục đến đây, cậu ta luôn được giáo viên dìu đi. Cánh tay bị thương giờ đã ngừng chảy máu, nhưng đầu óc vẫn ong ong.

Hình ảnh Mạc Doãn nôn mửa thảm hại trên sân ban nãy cứ lởn vởn trong đầu, khiến cậu ta bất giác rùng mình.

Thành tích của Mạc Vũ Phàm thuộc dạng trung bình, không giỏi không dở. Lúc thi vào cấp ba, cậu ta xếp hạng khoảng 500 toàn trường.

Ban đầu, khi biết bạn cùng bàn của mình là học sinh nghèo duy nhất trong trường, tâm trạng cậu ta không vui lắm, lo lắng Mạc Doãn có tính cách kỳ quặc, khó hòa đồng.

Tuổi này, ai cũng thấy mình trưởng thành, thậm chí còn nghĩ bản thân chín chắn hơn 99% người lớn. Họ tự cho rằng mình hiểu rõ thế giới vận hành như thế nào, chẳng hạn như: nghèo thì chắc sẽ tự ti, nhạy cảm, khó gần.

Thế là trước khi tiếp xúc với Mạc Doãn, Mạc Vũ Phàm đã dựng sẵn trong đầu một cái vỏ bọc, còn chuẩn bị đủ cách để đối phó.

Nhưng rồi, Mạc Doãn hoàn toàn khác xa với những gì cậu tưởng tượng.

Hai đứa điểm thi vào cấp ba cũng ngang ngang nhau, vậy mà không hiểu sao Mạc Doãn lại sở hữu một sự tự tin... lạ lắm!

Mạc Vũ Phàm, với tinh thần "bạn cùng bàn thân thiện", vừa mới ngồi xuống đã chủ động bắt chuyện. Cậu ta lảm nhảm về việc bài kiểm tra xếp lớp ở trường này quá kinh khủng, không biết những đứa vào được lớp thực nghiệm mạnh cỡ nào.

Mạc Doãn vẫn im lặng từ đầu đến cuối, khiến Mạc Vũ Phàm tưởng hai đứa đang có chung suy nghĩ. Nhưng ngay sau đó, Mạc Doãn bất thình lình buông một câu, cũng là câu đầu tiên mang ý nghĩa giữa hai người trong suốt thời gian ngồi chung bàn—và cũng là câu duy nhất:

"Tôi sau này cũng sẽ vào lớp thực nghiệm."

Mạc Vũ Phàm nghe xong cười sặc sụa, trong lòng nghĩ: Thằng nhóc nghèo này đúng là tầm nhìn hạn hẹp! Ở cái trường dốt nát của cậu, chắc cậu tưởng mình là thiên tài, nhưng ở đây thì toàn cao thủ, cậu nghĩ cậu là ai?

Mạc Doãn chẳng thèm để ý, cứ cúi đầu đọc sách.

Dù chung bàn, nhưng hai người gần như không có mấy tương tác, thậm chí quan hệ còn lạnh xuống đến mức đóng băng. Nhưng lạ đời ở chỗ, càng như vậy, Mạc Vũ Phàm lại càng muốn... phá băng! Cậu ta cứng đầu muốn cải thiện mối quan hệ với Mạc Doãn, nhưng kết quả lại trái ngược: không những không thân hơn, mà cậu ta còn phát hiện mình cực kỳ ghét Mạc Doãn.

Có thể một phần do tính cách của Mạc Doãn vốn không dễ ưa, nhưng cũng có thể vì một chút ghen tị...

Mạc Vũ Phàm đã chấp nhận sự tầm thường của mình. Nhưng ngay bên cạnh cậu lại có một người đang ra sức thoát khỏi sự tầm thường đó. So với những thiên tài đứng đầu từ trước đến nay, thì cậu cảm thấy khó chịu hơn khi chứng kiến một người đã từng ngang hàng với mình dần dần tiến lên vị trí mà sâu trong thâm tâm, cậu ta cũng ao ước.

Tận sâu trong tiềm thức, Mạc Vũ Phàm luôn né tránh một câu hỏi: Tại sao mình lại ghét Mạc Doãn đến vậy?

Quá nhiều người ghét Mạc Doãn, nên cậu ta cứ ghét theo mà không cần suy nghĩ. Nhưng trận đánh nhau hôm nay lại phá vỡ lớp vỏ vô thức đó, khiến cậu ta rùng mình.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục thế này, thì nó sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu ta mất.

Cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến việc gây ra một vụ ẩu đả đến mức đổ máu.

Cậu ta vẫn ghét Mạc Doãn, nhưng đột nhiên cảm thấy... chuyện này không đáng để trả giá cao như vậy.

Thật lòng mà nói, cậu ta hơi sợ. Sợ mình thực sự đánh Mạc Doãn bị thương nặng. Sợ phải gánh chịu hậu quả mà cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến.

Cậu ta cũng không dám hỏi xem Mạc Doãn có sao không, bởi vì cậu ta sợ nếu hỏi, thì sự chột dạ và nỗi sợ hãi trong lòng mình sẽ bị bại lộ.

Xét về đúng sai, thì Mạc Doãn ra tay trước. Nhưng Mạc Vũ Phàm cũng biết, những chuyện như thế này cuối cùng vẫn là dựa vào ai bị thương nặng hơn để phân xử.

Cậu ta cũng bị Lý Tu đá một cú, bụng đau âm ỉ, nhưng chỉ dừng ở mức đau mà thôi, chứ không đến mức nôn thốc nôn tháo như Mạc Doãn.

Toàn thân Mạc Vũ Phàm run lên, đột nhiên cảm thấy... có lẽ mình đã đi hơi xa.

Hai giáo viên chủ nhiệm của hai lớp đã đến.

Mạc Vũ Phàm vẫn còn thất thần, bị giáo viên chủ nhiệm lớp 3 kéo ra khỏi phòng y tế.

Cùng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm lớp 2 vén rèm lên: "Mạc Doãn, em không sao chứ?!"

Mạc Doãn lắc đầu, không nói gì.

Cô giáo chủ nhiệm chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ, sốt ruột nói: "Cô nghe nói em ói rất dữ." Sau đó, cô quay sang bác sĩ trong phòng y tế với ánh mắt cầu cứu. Bác sĩ cũng nói: "Tốt nhất là nên đến bệnh viện kiểm tra."

"Em không sao." Mạc Doãn khoanh tay ôm bụng, giọng điệu dứt khoát. "Cô ơi, em không muốn đi bệnh viện."

Cậu càng nói như vậy, giáo viên chủ nhiệm càng lo lắng, lập tức ra sức thuyết phục, còn trấn an rằng đừng lo chuyện viện phí, vì nhà trường có bảo hiểm cho học sinh, sẽ được chi trả hết.

"Em biết mà. Nhưng thực sự em không sao." Giọng Mạc Doãn rất bình tĩnh, dù mặt có hơi tái. "Cô ơi, em nghe thấy chuông hết giờ rồi. Em muốn về lớp."

Cô giáo tất nhiên không thể để cậu quay lại lớp ngay. Cô bảo: "Không được. Hay là thế này, em về ký túc xá nghỉ ngơi—"

Nói đến đây, cô chợt khựng lại.

Bởi vì cô nhớ ra nguyên nhân sâu xa của vụ đánh nhau này, chính là do mâu thuẫn trong ký túc xá.

Cô nhíu chặt mày, đang không biết phải làm sao thì Lý Tu lên tiếng: "Cô ơi, để cậu ấy đến ký túc xá của em nghỉ ngơi đi. Em ở một mình."

Cô giáo quay sang nhìn Lý Tu, lập tức cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Cô gật đầu: "Được rồi, vậy làm phiền em nhé. Mạc Doãn, thế nào? Qua phòng Lý Tu nghỉ ngơi đi."

"Cô ơi, em muốn đi học." Mạc Doãn vẫn kiên quyết.

"Không được."

Cô giáo chủ nhiệm nhíu chặt mày, cảm giác như tuổi thọ lại giảm thêm vài năm.

Theo lý mà nói, cô nên gọi cho phụ huynh để họ đưa Mạc Doãn đi bệnh viện kiểm tra. Nhưng tình huống của cậu nhóc này...

"Mạc Doãn, em nghe cô nói này. Sức khỏe là vốn liếng cách mạng! Trước tiên em cứ nghỉ ngơi quan sát một chút, nếu có gì bất thường thì lập tức đi bệnh viện. Còn mấy tiết học bị lỡ, cô sẽ nhờ các thầy cô khác dạy bù riêng cho em, được không?"

Mạc Doãn trông có vẻ do dự, nhưng khi đối diện với ánh mắt dịu dàng đầy thuyết phục của cô giáo, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.

Cô giáo định đỡ Mạc Doãn đi, nhưng cậu lách người rút tay lại, ra hiệu không cần. Lý Tu đứng bên cạnh bèn lên tiếng:

"Cô ơi, để em đưa cậu ấy về ký túc xá, cô cứ yên tâm."

Cô giáo không yên tâm lắm, nên lẽo đẽo theo hai đứa về tận phòng. Sau khi dặn dò thêm mấy lần, nghe tiếng chuông báo vào lớp, cô mới nói:

"Cô có tiết phải quay lại lớp đây. Em chắc chắn không sao chứ?"

Mạc Doãn gật đầu, khẳng định chắc nịch.

Đến lúc cô giáo bước ra cửa, cậu đột nhiên gọi cô lại:

"Cô ơi, em thực sự không thể xin một phòng riêng được sao?"

Cô giáo há miệng nhưng không biết trả lời thế nào. Nhìn sang Lý Tu đứng bên cạnh, cô chợt thấy... nói "không được" ngay lúc này có vẻ hơi phũ. Vì vậy, cô chỉ đành nói:

"Cô sẽ thử xin cho em."

"Cảm ơn cô."

Mạc Doãn trông rất biết ơn, trên mặt xuất hiện một vẻ... không phải cố tình tỏ ra đáng thương, nhưng nhìn lại thấy thương không chịu được.

Cô giáo vừa đóng cửa phòng lại, vẻ mặt đáng thương trên mặt Mạc Doãn lập tức biến mất sạch sẽ.

Lý Tu vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, nhìn thấy toàn bộ quá trình biến đổi sắc mặt ấy. Bất giác, y phì cười.

Mạc Doãn lập tức quay mặt đi, trừng mắt lạnh băng: "Buồn cười lắm à?"

Lý Tu không trả lời, mà lại hỏi ngược lại, "Sao cậu nôn dữ vậy?"

Mạc Doãn cũng chẳng muốn trả lời câu hỏi đó, đáp trả ngay lập tức, "Có phải cậu nghĩ là mình vừa giúp tôi đá Mạc Vũ Phàm một cú, bây giờ cậu trở thành ân nhân của tôi rồi không?"

Nếu Mạc Vũ Phàm mà bị đá ra vấn đề gì, thì phiền phức to. Đúng là nhiều chuyện!

Lý Tu khẽ nhếch môi cười, cái kiểu cười khiến Mạc Doãn tiếc hùi hụi—tiếc rằng không có lý do chính đáng hay thời cơ hợp lý để đập cho y một trận.

Hơn nữa, Lý Tu đã nhận ra ngay từ đầu rằng Mạc Doãn là tự ép mình nôn ra, chứ không phải do bị thương quá nặng. Nói cách khác, nếu bây giờ mà đánh nhau, chiêu này sẽ không dùng được nữa.

Quan trọng hơn hết, xét về chiều cao lẫn thể lực, Lý Tu mạnh hơn Mạc Vũ Phàm nhiều. Nếu thật sự xảy ra ẩu đả, phần thiệt chắc chắn thuộc về Mạc Doãn.

Lý Tu ung dung bỏ tay khoanh trước ngực ra, kéo ghế bên cạnh Mạc Doãn ra ngồi xuống.

Dù Mạc Vũ Phàm là "gà công nghiệp", nhưng cú đấm của cậu ta cũng không phải là không đau. Mạc Doãn vừa dịch ghế một chút, bụng liền nhói lên, thế là đành ngồi yên tại chỗ.

"Tôi muốn làm rõ một số chuyện."

Lý Tu chống khuỷu tay lên bàn, thong thả nói, "Thứ nhất, tôi không giúp cậu đá Mạc Vũ Phàm đâu. Tôi chỉ muốn nhân cơ hội thử cảm giác đánh nhau một lần. Nên tôi không có ý định làm ân nhân của cậu."

Mạc Doãn nhìn Lý Tu bằng ánh mắt của một người đang đánh giá... bệnh nhân tâm thần.

Tên này... có bệnh à?

Lý Tu lại mỉm cười, lần này nụ cười rộng hơn chút:

"Thứ hai, mỗi lần tôi cười với cậu, không phải vì tôi đang cười nhạo cậu. Mà chỉ là tôi đang vui thôi. Cậu không cần phải nổi giận như vậy đâu."

Mạc Doãn cũng cười, nhưng là kiểu cười lạnh, "Cậu vốn không có tư cách để cười nhạo tôi. Và tôi cũng chẳng có nổi giận."

Lý Tu bật cười thành tiếng. Y ngồi rất gần Mạc Doãn, hai chân dài duỗi thoải mái, tạo thành thế gần như bao vây lấy Mạc Doãn và cái ghế của cậu, trông giống như đang phòng bị cậu chạy mất.

"Thứ ba..."

Ánh mắt Lý Tu lướt qua vết bầm trên gò má Mạc Doãn, rồi lại nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu, nơi vẫn mang nét lạnh lùng kiêu ngạo như cũ. Khóe môi lại cong lên.

"Lần trước tôi nói cậu thú vị. Không phải là nói đùa. Ý tôi là—tôi có hơi thích cậu."

13/O2/2O25