Mạc Doãn đơ ra một lúc lâu, hoặc cũng có thể chỉ vài giây. Câu nói của Lý Tu chạy hai vòng trong đầu cậu.
Vòng đầu tiên, cậu lặp lại câu đó trong não như một con vẹt tập nói. Vòng thứ hai, cậu mới thực sự hiểu ra Lý Tu vừa nói cái gì.
Mạc Doãn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lý Tu. Lý Tu thì cười cười nhìn lại cậu.
Mùa hè vừa rồi, Mạc Doãn có đi làm thêm ở quán bar. Ngoài việc kiếm được chút tiền nhanh, cậu cũng rút ra được một bài học: một số gã đàn ông có vẻ đặc biệt thích những cậu trai như cậu và muốn "qua lại" với cậu.
Những ánh mắt thèm khát kiểu đó, cậu chỉ cần nhìn là hiểu ngay. Nhưng từ trước đến nay, cậu chưa từng thấy Lý Tu nhìn mình bằng ánh mắt đó.
"Thích tôi?" Mạc Doãn nhíu mày, nhìn Lý Tu chằm chằm, như thể đang cố xác nhận lại điều gì đó. "Cậu thích tôi á?"
Có lẽ do trông Mạc Doãn quá đỗi nghiêm túc và hoang mang, nụ cười trên môi Lý Tu cũng giảm đi một chút. "Một chút."
Mạc Doãn hỏi thẳng không chút vòng vo: "Cậu thích con trai à?"
Lý Tu lại bật cười: "Không biết."
Mạc Doãn nhìn y, nghi ngờ không biết có phải đang bị trêu hay không. Nhưng nếu là trò đùa, thì đây đúng là trò đùa vô duyên nhất quả đất.
Tên này đầu óc không có vấn đề đấy chứ?
"Không biết?" Mạc Doãn phì cười, lặp lại câu đó, cảm thấy nực cười thật sự. "Không biết mà còn bảo thích tôi?"
"Thật sự không biết." Lý Tu nhún vai, "Từ trước đến giờ chưa từng thích ai." Y nói như thể đang buôn chuyện về thời tiết vậy, sau đó tiện miệng hỏi thêm, "Còn cậu thì sao?"
Bầu không khí của cuộc hội thoại này có chút kỳ lạ. Không ngọt ngào, không thân thiện, nhưng cũng không ai cảm thấy nó sai sai. Thế là hai người vẫn tiếp tục nói chuyện như không có gì.
Mạc Doãn từ chối trả lời câu hỏi của Lý Tu. Đồng thời, cậu cũng dứt khoát từ chối luôn người trước mặt.
"Tôi không thích cậu. Tôi rất ghét cậu."
"Tôi biết."
Lý Tu đứng dậy, lấy một chai nước khoáng đưa cho Mạc Doãn.
"Uống đi, môi cậu khô nứt ra rồi kìa."
Mạc Doãn nhận lấy, vặn nắp, ngước lên nhìn Lý Tu, "Vậy cậu tiếp cận tôi là vì thích tôi à?"
Lý Tu lắc đầu.
Mạc Doãn cúi xuống, từ tốn uống hai ngụm nước. Bụng cậu bị nôn đến rỗng tuếch, cảm giác nóng rát, may mà nước ở nhiệt độ thường nên giúp xoa dịu đôi chút. Cậu liếm môi, đứng dậy. Lại nhìn Lý Tu thêm một lần nữa. Ánh mắt y nhìn cậu không giống như những kẻ khác từng nhìn cậu. Không có sự bỡn cợt hay thèm khát. Rất tập trung, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là đang "tán tỉnh".
Cảm giác này hơi vượt ngoài phạm vi hiểu biết về các mối quan hệ của Mạc Doãn.
Thế là, cậu không nói gì nữa.
Chỉ cầm chai nước, rời khỏi phòng ký túc xá của Lý Tu.
*
Trường học rất coi trọng vụ đánh nhau lần này, thậm chí còn lập hẳn một tổ công tác để điều tra.
Những người liên quan lần lượt bị gọi lên gặp trưởng phòng giáo dục và hiệu phó để nói chuyện.
Vụ việc ầm ĩ quá, Mạc Vũ Phàm cuống lên, van xin thầy cô đừng báo cho phụ huynh. Nhưng mà... chuyện to thế này, giáo viên chủ nhiệm tất nhiên lập tức gọi điện mời phụ huynh cậu ta đến ngay.
Biết con trai mình đánh nhau ở trường, ba mẹ Mạc Vũ Phàm vừa giận dữ vừa không tin nổi.
Thế là, cả nhà họ cùng ngồi nói chuyện với thầy cô.
Trong khi đó, Mạc Doãn thì đang ở phòng bên cạnh, đối diện với hiệu phó – một người đàn ông hiền lành nhưng có mái tóc kiểu "địa trung hải" (tức là hói trên đỉnh đầu nhưng hai bên vẫn còn tóc).
"Tại sao em lại đánh nhau với bạn?", hiệu phó hỏi.
Mạc Doãn cúi gằm mặt, mặc kệ hiệu phó có hỏi thế nào, cậu cũng không nói một lời.
Đúng lúc này, thầy thể dục dẫn mấy nữ sinh lớp 2 đến. Các cô gái kể rằng, Mạc Vũ Phàm va phải Mạc Doãn, rồi Mạc Doãn lại va tiếp vào bọn họ. Sau đó, cả hai dừng lại, Mạc Vũ Phàm nói gì đó với vẻ bỡn cợt, thế là Mạc Doãn ra tay trước.
Chỉ vì va chạm khi chạy mà đánh nhau luôn? Nghe có gì đó sai sai.
Cô giáo chủ nhiệm quyết định nói thật với hiệu phó về mâu thuẫn sẵn có trong ký túc xá, rồi đưa đoạn video mà giáo viên chủ nhiệm lớp 3 đã gửi cho cô.
Trong video, Mạc Vũ Phàm đang tức giận mắng Mạc Doãn, còn Mạc Doãn thì mặt lạnh như tiền, lớn tiếng đọc văn. Nhìn cảnh này rồi so với bộ dạng cúi đầu im lặng bây giờ của cậu, hiệu phó bỗng thấy có chút thương cảm. Im lặng đôi khi là câu trả lời mạnh mẽ nhất.
Hiệu phó trả điện thoại lại cho giáo viên chủ nhiệm, hỏi: "Còn gì nữa không?"
Cô giáo chủ nhiệm lắc đầu: "Tôi chưa kịp tìm hiểu thêm."
"Vậy bây giờ đi tìm hiểu luôn.", hiệu phó vẫy tay ra hiệu cho nhân viên bên ngoài.
Sau đó, ông tiếp tục nói chuyện với Mạc Doãn, thậm chí còn mời cả giáo viên tâm lý đến để khuyên nhủ.
Nhưng Mạc Doãn vẫn im lặng, mím chặt môi như một con trai đóng vỏ.
Trong khi đó, ở phòng bên, Mạc Vũ Phàm đang ra sức nhấn mạnh với trưởng phòng giáo dục, "Là cậu ta ra tay trước!"
"Con chỉ vô tình va phải cậu ta thôi. Hàng ngũ lúc chạy vốn đã sát nhau, cậu ta chạy chậm nên con lỡ đụng vào. Con còn xin lỗi ngay lập tức nữa!"
"Con đâu có ngờ cậu ta lại đánh con! Con bị đánh bất ngờ, hoảng quá nên mới phản kháng theo bản năng thôi..."
Trưởng phòng giáo dục vừa ghi chép, vừa gật gù, còn dùng ánh mắt dịu dàng để trấn an Mạc Vũ Phàm.
Lúc này, ba mẹ cậu ta mỗi người nắm một bên tay con trai. Có phụ huynh chống lưng, Mạc Vũ Phàm cảm thấy mình đúng đắn, lưng cũng dần thẳng tắp lên.
"Con đâu có cố ý."
Mẹ cậu ta vô tình chạm vào vết thương trên tay con, khiến cậu ta "hự" một tiếng, vội quay đầu đi.
Bà lập tức đỏ hoe mắt: "Thằng bé kia bị làm sao thế? Sao ra tay ác vậy? Cắn rách cả tay con trai tôi!"
Ba cậu ta thì nhíu mày, dạy dỗ ngay tại chỗ, "Dù bạn đánh con trước, con cũng không được đánh lại. Đau là con chịu, ba mẹ có chịu đau thay con được đâu?"
Mạc Vũ Phàm nghe xong thì cay mắt, tủi thân đến mức nước mắt lại rơi lã chã.
Ba cậu ta thấy thế bèn gắt lên: "Con trai mà, chút chuyện nhỏ thế này khóc cái gì mà khóc?"
Nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra chút xót xa.
Ngay lúc này, cửa phòng họp vang lên tiếng gõ. Hiệu phó xuất hiện ở cửa, cười hiền, "Cuộc nói chuyện thế nào rồi? Hai vị phụ huynh, có thể ra ngoài trao đổi một chút được không?"
Mạc Vũ Phàm vội vàng lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Ba, mẹ..."
Mẹ cậu ta vỗ về: "Không sao đâu, ba mẹ ra một lát rồi về ngay."
Cuộc trò chuyện chuyển đến văn phòng hiệu phó.
Ông chậm rãi lên tiếng, "Tình hình thì chúng tôi đã điều tra xong rồi."
"Cậu bé này năm nay mới xin vào ký túc xá. Sau khi vào ở cùng, giữa các em đã xảy ra mâu thuẫn."
"Chủ yếu là do khác biệt về thói quen sinh hoạt và học tập."
"Nhà trường cũng đã cố gắng hòa giải, đáng lẽ hôm nay giáo viên chủ nhiệm sẽ giúp các em giải quyết tiếp. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này."
Cha Mạc Vũ Phàm bực tức, "Có mâu thuẫn thì muốn đánh người à? Phụ huynh của cậu ta đâu? Trẻ con không hiểu chuyện thì để người lớn nói chuyện với nhau!"
Hiệu phó thở dài, chậm rãi nói, "Gia đình cậu bé này có chút đặc biệt. Mẹ em ấy đã mất từ hai năm trước. Còn bố thì mắc bệnh tâm lý, không thể đến được."
Ba mẹ Mạc Vũ Phàm sững sờ, không nói nên lời.
"Vừa rồi, sau khi nói chuyện với một số học sinh và tiến hành điều tra từ nhiều phía, tôi đã nắm được tình hình.
Mặc dù vụ xô xát trên sân thể dục đúng là cậu bé kia ra tay trước, nhưng nguyên nhân sâu xa lại là do Mạc Vũ Phàm cố tình đụng vào cậu ta trước. Hai vị hiểu ý tôi chứ?"
"Hơn nữa, mâu thuẫn trong ký túc xá cũng do Mạc Vũ Phàm khơi mào. Tất nhiên, tôi có thể hiểu tâm lý của các em – đang yên đang lành bỗng dưng có một người lạ vào ở chung, ai mà vui nổi. Nhưng mà... việc ba người cùng nhau cô lập một bạn khác, khiến em ấy không thể nghỉ ngơi trong phòng ký túc, buộc phải ra hành lang học bài mỗi tối sau giờ tự học, thì lại là chuyện khác."
"Nhiều bạn học đã nhìn thấy cảnh đó. Vì trong phòng, các em cố tình gây ồn ào để em ấy không thể học hay nghỉ ngơi, thế nên, những cảm xúc tiêu cực cứ dồn nén lại. Đến khi bị Mạc Vũ Phàm va vào trong giờ thể dục, cậu bé ấy đã bùng nổ..."
Hiệu phó vừa nói, sắc mặt ba mẹ Mạc Vũ Phàm vừa tái mét, lộ rõ vẻ kinh ngạc và không dám tin.
Thầy hiệu phó đặt hai tay lên bàn, giọng điềm đạm nhưng có sức nặng, "Tôi nói như vậy không phải để kết luận ai đúng ai sai. Vì trong chuyện này, rõ ràng cả hai bên đều có lỗi, đúng không?"
Ba mẹ Mạc Vũ Phàm im lặng. Sự phẫn nộ lúc bước vào giờ đây đã chuyển thành sự bồn chồn, bất an.
"Đánh nhau chắc chắn là sai. Trường chúng tôi luôn kiên quyết nói không với bạo lực. Cả hai bên đều cần phải bị phê bình. Nhưng xét cho cùng, đây là lần đầu tiên các em mắc lỗi, hơn nữa các em đang học lớp 12, thời điểm vô cùng quan trọng. Chúng tôi ưu tiên giáo dục hơn là trừng phạt. Vì vậy, hình thức xử lý là cảnh cáo bằng lời và để hai em xin lỗi nhau. Như vậy có được không?"
Ba mẹ Mạc Vũ Phàm sắc mặt trầm xuống, vẫn không lên tiếng.
Hiệu phó tiếp tục, "Về khoản viện phí, xét đến hoàn cảnh đặc biệt của cậu bé kia, ngoài phần được bảo hiểm chi trả, chi phí phát sinh thêm sẽ do nhà trường lo liệu. Hai vị có thể đồng ý chứ? Còn về phía cậu bé đó, tính tình em ấy khá bướng bỉnh, không chịu đến bệnh viện. Nhưng thực tế, mặt mũi và cơ thể em ấy đều bị thương không nhẹ, thậm chí còn nôn ngay trên sân thể dục."
Nói rồi, hiệu phó lấy điện thoại ra, vuốt màn hình, hai bức ảnh chớp qua trong mắt vợ chồng họ.
Trên ảnh là gương mặt gầy gò, lạnh lùng nhưng có phần u ám, cùng thân hình mỏng manh đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn lâu.
Mẹ Mạc Vũ Phàm run rẩy lên tiếng, "Thầy Tôn... thật sự là con tôi cầm đầu chuyện đó trong ký túc xá sao?"
Câu nói chưa hết đã nghẹn lại, ánh mắt đầy cầu khẩn.
Hiệu phó không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt màn hình, mở đoạn video vừa quay lại.
Trong video, cậu bé cúi đầu, giọng nói khẽ nhưng rõ ràng:
"Mạc Vũ Phàm nói con là người xấu, từng trốn vé xe buýt. Cậu ta bảo mọi người đừng chơi với con, và nghĩ cách đuổi con ra khỏi phòng ký túc..."
Mẹ Mạc Vũ Phàm lập tức đưa tay bịt miệng, mắt đỏ hoe.
Bố cậu ta thì đứng bật dậy, toàn thân run lên, "Tôi sẽ hỏi nó cho ra lẽ!"
"Phụ huynh, xin đừng nóng giận." Hiệu phó vội vàng giữ lấy ông lại.
Mạc Vũ Phàm ngồi trong phòng giáo vụ mà ruột gan cồn cào, cảm giác như ba mẹ cậu đã đi rất lâu rồi.
Thầy chủ nhiệm vẫn đang dịu giọng trấn an, nhưng cậu ta chẳng nghe vào chữ nào. Đúng lúc đó, ngoài cửa sổ vang lên tiếng động, Mạc Vũ Phàm theo phản xạ quay đầu nhìn ra, vừa hay thấy Mạc Dẫn đang được thầy giáo vỗ vai, dẫn đi ngang qua.
Cậu ta cũng cảm nhận được ánh mắt của Mạc Vũ Phàm, quay đầu lại, hai ánh mắt giao nhau.
Mạc Dẫn vẫn cái kiểu ánh nhìn sâu thẳm, lạnh nhạt, như ngày còn ngồi chung bàn vậy, lướt qua mặt Mạc Vũ Phàm một cách hờ hững, chẳng chút để tâm.
Ngực Mạc Vũ Phàm bỗng thắt lại, cơn giận mà cậu ta dần thay bằng hối hận nay lại trào lên lần nữa.
Cậu siết chặt đôi tay đẫm mồ hôi.
Không lâu sau, ba mẹ cậu cũng trở về. Chỉ là... sắc mặt hai người nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
"Vũ Phàm," mẹ cậu bước tới trước, kéo tay cậu ta. Cậu ta đứng lên theo phản xạ.
"Nói thật cho mẹ biết, có phải con bắt nạt bạn trước không?"
Đầu Mạc Vũ Phàm "uỳnh" một tiếng, trống rỗng, cậu ta giật mạnh tay ra, phản bác ngay, "Con bắt nạt nó hồi nào?!"
"Lớn tiếng cái gì mà lớn tiếng?!" Cha cậu ta giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt con trai:
"Bố hỏi con, có phải con kéo Mã Tiền Trình với Hoàng Tử Hân cùng nhau cô lập bạn, muốn đuổi bạn ấy khỏi ký túc không?!"
Mạc Vũ Phàm đơ người. Biểu cảm đó quá mức rõ ràng—giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi làm sai điều gì đó.
Cha mẹ cậu ta nhìn thấy cùng lúc lộ ra ánh mắt thất vọng. Mạc Vũ Phàm chợt nhận ra, mặt cậu cũng tái mét theo, lắp bắp, "Không... không phải thế! Con... con có lý do mà!"
Thế nhưng, cổ họng cậu khô khốc, không nghĩ ra nổi một câu nào để bào chữa.
Hình ảnh ánh mắt lạnh lùng của Mạc Doãn lướt qua trong đầu cậu.
Bên kia, giáo viên chủ nhiệm đang đưa Mạc Doãn về phòng dọn đồ.
Trên đường đi, thầy vừa vỗ vai vừa an ủi, "Chuyện này, thầy hiểu em ấm ức. Thầy cũng trách mình không phát hiện kịp thời. Nhưng đừng buồn, nhà trường sẽ không xử phạt các em đâu. Có điều, đánh nhau vẫn là sai, vừa làm tổn thương người khác, lại làm tổn thương chính mình, hiểu chưa?"
Mạc Doãn khẽ gật đầu.
"Còn nữa, thầy đã giúp em xin rồi..." Giọng thầy dịu dàng hơn một chút, "Nhà trường đồng ý cho em ở một mình một phòng ký túc."
Hành lý của Mạc Doãn ít đến đáng thương, thầy chủ nhiệm giúp cậu ôm đống sách sang phòng mới.
Nhìn cậu với ánh mắt đầy đồng cảm, thầy lại dặn dò, "Nếu có gì không ổn, nhất định phải nói với thầy, biết chưa?"
Mạc Doãn gật đầu, nhìn thầy, rồi nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn thầy."
Thầy chủ nhiệm thở dài, rồi rời đi.
Mạc Doãn quay đầu lại, nhìn căn phòng sạch sẽ, sáng sủa, chưa hề có dấu vết của người ở. Khóe miệng cậu chậm rãi cong lên. Cậu vui, cực kỳ vui. Còn vui hơn lúc lần đầu bước chân vào ký túc xá. Cậu đi một vòng, tay chạm lên bàn học dài, từng chiếc ghế. Sau đó, nhẹ nhàng kéo rèm cửa lại.
Mọi thứ ở đây... đều là của cậu. Nụ cười càng lúc càng rõ, nhưng ngay lúc đó, bụng truyền đến cơn đau âm ỉ.
Mạc Doãn không để tâm, cơn đau cơ này qua hai ngày là hết. Trong các loại vết thương, vết cắn vẫn là hiệu quả nhất để khiến người ta đau đớn. Mà như Mạc Vũ Phàm, loại người thiếu kinh nghiệm chiến đấu, chắc chắn là bị thiệt thòi rồi.
Cậu ôm bụng, quay đầu lại.
Ký túc xá đối diện là của Lý Tu.
Bây giờ, bọn họ đã giống nhau rồi.
Dù có phải trả giá bằng một chút đau đớn, nhưng giống như căn phòng này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đuổi kịp hắn, đánh bại hắn.
Rồi cậu nhớ lại câu nói của Lý Tu, "Tôi thích cậu."
Và cả câu hỏi dai dẳng kia, "Còn cậu thì sao?"
Thích?
Mạc Doãn đưa tay chạm vào vết thương trên mặt, ánh mắt hờ hững như thể điều đó là hiển nhiên.
Ngoài chính mình ra, cậu chưa từng thích ai cả.
13/O2/2O25