Đánh nhau đúng là hạ sách, nhưng hiệu quả thì... đáng đồng tiền bát gạo.
Được ở ký túc xá một mình đúng như dự đoán, còn việc bạn cùng lớp nhìn cậu như thấy quỷ thì là phần thưởng đi kèm.
Dưới sự chứng kiến của thầy cô và ban giám hiệu, Mạc Doãn và Mạc Vũ Phàm "hòa giải" thành công.
Mạc Vũ Phàm mấy ngày nay chắc sống không dễ chịu lắm, mắt sưng húp, quầng thâm rõ mồn một, cánh tay còn quấn đầy băng gạc. Trong khi đó, vết trầy trên mặt Mạc Doãn gần như khỏi hẳn, cậu cố tình dán thêm miếng băng cá nhân, trông bớt vô sự một cách đáng ghét.
Điều bất ngờ hơn cả là ba mẹ Mạc Vũ Phàm lại mò đến tận ký túc xá buổi tối. Lúc thấy họ, Mạc Doãn còn tưởng họ đến gây sự. Nhưng không... họ xách theo một giỏ trái cây, cúi đầu xin lỗi lần nữa.
Nhìn hai người, có vẻ không phải gia đình giàu có gì, chỉ là những người bình thường. Cha Mạc Vũ Phàm hơi béo, thấp đậm, còn tay mẹ cậu ta có phần thô ráp, cứ cố nhét giỏ trái cây vào tay Mạc Doãn.
Mạc Doãn chống cự yếu ớt, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Ba mẹ Mạc Vũ Phàm rời đi, Mạc Doãn đặt giỏ xuống, bước đến cửa sổ chờ. Chẳng bao lâu sau, họ xuất hiện dưới sân.
Dưới ánh đèn đường, Mạc Vũ Phàm cúi gằm, có vẻ đang chờ ba mẹ. Hai người lớn bước tới nói gì đó, cậu ta vẫn cúi đầu không nói, trông cực kỳ ủ rũ. Mẹ cậu ta khẽ chạm vào cánh tay, cố tránh phần băng bó. Bố cậu ta đập nhẹ hai phát lên gáy, lực vừa phải, chưa đến mức là đánh.
Mạc Doãn khẽ kéo rèm lại, rồi quay về tháo giỏ trái cây. Bên trong có táo, cam, chuối... và một tấm thẻ. Là thẻ mua sách, giá trị 200 tệ.
Cậu cầm tấm thẻ lên, trong lòng có cảm giác lạ lẫm. So với việc cãi nhau thêm trận nữa, cảm giác này còn khó chịu hơn.
Từ khi vấn đề ký túc xá được giải quyết, cuộc sống của Mạc Doãn trở nên yên ổn hơn bao giờ hết. Cậu chưa bao giờ có một cuộc sống ổn định và quy củ đến vậy.
Cảm giác bình yên tuyệt đối, chưa từng có. Thậm chí, cả cảm giác ghét bỏ với Lý Tu cũng vơi đi đáng kể.
Lẽ nào... chỉ vì Lý Tu nói thích cậu?
Mạc Doãn cảnh giác ngay lập tức, có khi nào Lý Tu cố tình giở trò, khiến cậu phân tâm?
Độc địa thật.
Tối hôm đó, khi đang giặt đồ, Lý Tu bê chậu quần áo đi đến. Mạc Doãn định lảng ra, nhưng câu đầu tiên Lý Tu thốt lên làm cậu khựng lại, "Cậu lợi hại ghê."
Mạc Doãn giả vờ thờ ơ, tay vẫn tiếp tục vò áo, nhưng tai đã dựng lên từ lúc nào.
"Giờ không ai dám động vào cậu nữa rồi."
Trong lòng Mạc Doãn có chút đắc ý, nghĩ thầm: Đương nhiên.
Lý Tu bình thản nói tiếp, "Tôi thật sự ghen tị với cậu."
Tay Mạc Doãn dừng lại, chờ đợi. Chờ xem Lý Tu sẽ nói gì tiếp theo. Chờ xem cậu vượt qua y ở điểm nào, khiến y phải ngước nhìn, chỉ biết ghen tị từ xa.
Nhưng Lý Tu không nói nữa. Y lại lái sang chuyện vớ vẩn, "Cậu tắm cũng dùng cục xà phòng này à?"
Mạc Doãn xoay đầu, mắt tóe lửa nhìn hắn.
Lý Tu cười tủm tỉm, "Tôi không cố ý nhìn lén đâu, vô tình thấy thôi."
"Kệ", Mạc Doãn nhướng mày, "Tôi không quan tâm."
Lý Tu gật gù, chậm rãi nói, "Tôi cũng không quan tâm. Lần sau tắm chung nhé?"
Lạ ở chỗ, Lý Tu nói câu này mà mặt mũi tỉnh bơ, như thể chỉ đang rủ Mạc Doãn học nhóm. Không giống Chu Nhận, người cũng từng đùa câu y hệt nhưng vẻ mặt láu cá.
Nhưng dù gì đi nữa, Mạc Doãn sẽ không học nhóm với Lý Tu. Càng không tắm chung với y.
Vì vậy, cậu chốt lại gọn lỏn, "Cút."
Lý Tu cười phá lên, đến mức mấy người đi ngang cũng phải ngoái nhìn.
Sau vụ ẩu đả, số người còn dám tiếp cận Mạc Doãn tụt về con số 0. Lý Tu trở thành người duy nhất còn nói chuyện với cậu. Dù Mạc Doãn không hề cần cái kiểu xã giao này, nhưng rõ ràng Lý Tu càng ngày càng thích bu bám cậu.
Mạc Doãn buông áo xuống, nghiêm túc nhìn y, "Cậu cười không lý do suốt ngày, thật sự chưa nghĩ đến chuyện đi khám à? Tôi thấy tinh thần cậu có vấn đề đấy."
Lý Tu gật gù, "Có thể lắm."
Không hề phản bác. Vẫn cười như cũ.
Mạc Doãn quay đầu, tiếp tục giặt đồ.
Lý Tu nhìn cậu, chợt nhớ đến hình ảnh trên xe buýt hôm ấy. Từng ô cửa kính phản chiếu ánh sáng nhấp nhô, người chen chúc phía trước. Mạc Doãn cúi đầu, lặng lẽ tiến lên, nhưng lại làm điều không giống bất cứ ai. Chính khoảnh khắc đó—
Y đã muốn đến gần cậu.
*
Buổi huấn luyện cuối tuần kết thúc.
Chung Gia Minh dọn dẹp bút vở trên bàn, ánh mắt vô tình nhưng cố ý liếc về phía Mạc Doãn ngồi phía trước.
Chờ đến khi Mạc Doãn chuẩn bị đứng dậy, cậu ta bước nhanh tới, nói gấp gáp, "Xin lỗi."
Mạc Doãn chỉnh lại quai cặp, ngước mắt lên, ánh nhìn đầy dấu hỏi.
"Hôm đó... tớ không giúp cậu."
Chung Gia Minh nói về cái hôm cậu đánh nhau với Mạc Vũ Phàm.
"Thật ra tớ..." Cậu ta còn chưa nói hết câu, Mạc Doãn đã đứng dậy đi mất.
Chung Gia Minh đứng đực ra đó.
Đối với những lần tỏ ý muốn làm thân của Chung Gia Minh, Mạc Doãn chẳng buồn quan tâm.
Cậu gặp quá nhiều kiểu người này rồi.
Từ lúc vào trường, cứ cách một thời gian lại có một người như thế xuất hiện —
Mang theo sự tốt bụng đầy mong đợi.
Mong đợi gì cơ?
Mong một ngày nào đó, cậu sẽ rưng rưng nước mắt, mở lòng với họ, kể lể đủ thứ bất hạnh trong đời.
Rồi sau đó nói rằng, "Cậu là người duy nhất có thể gõ cửa trái tim tớ."
"Nhờ cậu mà tớ thay đổi."
"Tớ mang ơn cậu suốt đời."
Và rồi cúi đầu thuần phục, trở thành một Mạc Doãn mới—một sản phẩm được họ "cảm hóa" thành công.
Nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.
Bước chân phía sau vang lên. Mạc Doãn biết ngay là Lý Tu. Cậu quen thuộc tiếng bước chân của y.
So với Chung Gia Minh kiểu "người bình thường", một thằng điên như Lý Tu lại khiến cậu thấy dễ chịu hơn một chút.
Ý nghĩ đó vừa lướt qua, sống lưng Mạc Doãn lạnh toát.
Cậu đang nghĩ cái gì vậy?! Không lẽ cậu thực sự thích ở cạnh người có vấn đề thần kinh hơn sao?!
Mạc Doãn đẩy nhanh bước chân, tăng tốc bỏ xa Lý Tu. Dù sao y cũng không đuổi theo.
Xe buýt còn chưa đến, trước cổng trường đậu mấy chiếc xe hơi. Mạc Doãn đưa mắt nhìn quanh, không thấy xe nhà Lý Tu đâu. Vài phút sau, tiếng bước chân lười biếng vang lên.
Mạc Doãn liếc mắt, quả nhiên là Lý Tu.
Mấy hôm nay sao không đi xe nhà mình nữa?
Không lẽ nhà phá sản rồi?
Hay là...
Vì thích cậu?
Mạc Doãn nổi hết da gà.
Giữa mùa hè, mà lưng lạnh như có ma ám.
Xe buýt lâu quá chưa tới. Mạc Doãn đọc sách giết thời gian, bỗng dưng có giọng nói vang bên tai, "Xe đến rồi."
Cậu gấp sách lại, lạnh lùng liếc Lý Tu, "Tôi đâu có mù."
Lý Tu hiếm khi không đeo tai nghe, túi một quai nặng trịch đè trên vai, cười cười nói, "Lần này đến lượt cậu che chắn cho tôi rồi nhỉ?"
Mạc Doãn đơ mất hai giây, sau đó bật lại ngay, "Cậu điên à?"
"Công bằng mà, lần trước tôi giúp cậu, lần này cậu giúp tôi."
"Cậu nghĩ cái trò này vui lắm hả? Thích kích thích thì tự đi mà tìm!"
Xe buýt đỗ lại. Mạc Doãn đóng sách cái "cộp", nhảy lên xe đầu tiên. Hai đồng xu chuẩn bị sẵn rơi leng keng vào thùng, cậu chọn ngay ghế đơn sát cửa sổ.
Tựa đầu vào kính, tay vẫn cầm sách, cậu thầm dặn mình không được nhìn sang Lý Tu.
Nhưng rồi... Ánh mắt lại tự động liếc qua.
Xe hôm nay chẳng đông lắm, số người lên xe còn ít hơn nữa vì cậu đã lên trước, dọn đường giúp họ.
Lý Tu vốn đã cao, đứng giữa nhóm người đặc biệt nổi bật.
Mấy người phía trước lần lượt quẹt thẻ, đến lượt hắn, y cũng giơ thẻ lên quẹt. Mạc Doãn nhếch môi khinh bỉ — Diễn sâu thế. Nhưng ngay khoảnh khắc đó... Không có tiếng "tít". Cậu giật mình nhìn tài xế. Tài xế không phát hiện gì cả.
Lý Tu cúi đầu rất nhẹ, lặng lẽ đi vào. Y đi đến bên Mạc Doãn, lật tay chìa ra một tấm thẻ —
Thẻ cơm. Y không quẹt vé, mà quẹt thẻ cơm.
Mạc Doãn chợt nhận ra mình đang nín thở. Cậu ngước lên.
Lý Tu cười.
Mạc Doãn nghiến răng, "Vui lắm hả?"
Lý Tu chống tay lên thành ghế, cúi xuống nói nhỏ, "Cũng hơi hồi hộp."
Hai người nhìn nhau.
Mạc Doãn đột nhiên giơ tay lên.
"Bác tài —" Cậu hét lớn.
Lý Tu nhìn cậu. Mạc Doãn mặt dày vô đối, chỉ tay thẳng vào y, "Có người trốn vé!"
Cả xe buýt, dù chỉ lác đác vài người, đồng loạt quay ra nhìn Lý Tu. Bác tài không thèm quay đầu, giọng khàn khàn, "Ai chưa quẹt thẻ, ra đây quẹt lại."
Mạc Doãn cười tủm tỉm, nháy mắt đầy ẩn ý, "Mời quẹt thẻ, bạn học Lý."
Lý Tu cũng cười, giọng điềm nhiên, "Được thôi."
Dưới ánh mắt tò mò của cả xe, y chậm rãi đi bổ sung vé, rồi bình thản ngồi xuống ghế sau Mạc Doãn.
Mạc Doãn quay đầu lại, nhếch mép, "Kích thích không? Vui không?" Nhìn cái vẻ đắc ý trên mặt cậu, chẳng có chút ý thức nào về việc chính mình cũng từng trốn vé không ít lần, Lý Tu chỉ cười.
Nụ cười này... Mạc Doãn cảm thấy có gì đó khác với trước, khó diễn tả, nhưng trông không còn đáng ghét lắm. Thậm chí có vẻ chân thật hơn một chút. Cậu lập tức thu lại nụ cười, quay đầu, giơ sách lên che mặt.
Xe buýt đến trạm, Mạc Doãn xuống đổi sang tàu điện ngầm.
Lý Tu cũng lên cùng tàu, cùng toa, hai người cách nhau vài người, tay cùng nắm lấy tay vịn trên cao.
Mạc Doãn cúi đầu đọc sách.
Lý Tu thì nhìn bóng cậu phản chiếu trên kính cửa tàu.
Hôm nay, đích đến của Mạc Doãn là tiệm sách.
Hồi bé, cậu có đến hiệu sách một lần, rồi không bao giờ quay lại.
Thực ra, trong thành phố này, số nơi cậu từng đi qua rất ít. Lần theo định vị trên bản đồ, cậu đến nơi, phát hiện tiệm sách này. Đẹp ngoài sức tưởng tượng.
Cửa kính sạch bóng, trước cửa có tượng thú nhồi bông dễ thương, cạnh đó là một tấm bảng đen nhỏ, trên đó viết danh sách sách bán chạy mới về.
Nhìn tên sách...
Quen thuộc bằng... tiếng ngoài hành tinh.
Mạc Doãn đẩy cửa bước vào. Máy lạnh mát rượi, không biết từ đâu phảng phất hương thơm ngọt nhẹ. Cậu đứng đơ ra, không liên kết nổi đây là tiệm sách.
Ở lối vào, một chồng sách mới chất cao ngất. Mạc Doãn đưa tay chạm thử. Bìa sách mịn màng, cầm rất đã tay.
Cậu lần theo biển chỉ dẫn, đi đến khu sách tham khảo.
Sách ở đây xếp hàng ngay ngắn, bìa màu sắc tươi sáng, đồng bộ.
Hoa mắt.
Cậu túm bừa một cuốn gần mình nhất, mở ra xem.
Lật hai trang...
Thất vọng.
Bên ngoài lộng lẫy, bên trong rỗng tuếch.
"Tìm sách tham khảo môn Lý à?" Lý Tu lên tiếng.
Mạc Doãn giật mình nhận ra y cũng ở đây, trừng mắt, "Cậu theo dõi tôi!"
Lý Tu giơ điện thoại lên, "Vài cuốn này khá ổn, thử xem."
Mạc Doãn liếc màn hình y, mắt đầy nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn đi tìm một quyển trong danh sách. Mở ra xem thử. Quả nhiên tốt thật. Cậu quay đầu lại.
Lý Tu đang đứng trước giá sách, một tay đút túi, rút một cuốn ra. Mạc Doãn bước lại gần hơn, rướn cổ xem thử. Lý Tu lại nhét sách về chỗ cũ.
Mạc Doãn tiếp tục đi tìm mấy cuốn khác, loanh quanh mấy giá sách. Mỗi lần quay đầu, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Cuối cùng, khi không còn thấy Lý Tu đâu nữa, cậu mới ngồi xuống, lật sách xem xét kỹ có đáng mua không.
Cậu chỉ có 200 tệ trong thẻ, phải tính toán cẩn thận.
Lấy thẻ trong túi ra, Mạc Doãn bỗng cảm thấy tâm trạng trùng xuống giống hệt cái hôm đó.
Chọn xong sách, đáng lẽ cậu nên đi, nhưng lại không nỡ. Ở đây có quá nhiều sách cậu chưa từng đọc qua. Bước chân vô thức len lỏi giữa các giá sách, ánh mắt lướt qua từng gáy sách, quyển nào cũng muốn mở ra xem thử.
Lãng phí thời gian, hay về nhà luyện đề đây?
Mạc Doãn trăn trở, nhưng tay thì cứ như bị hút vào một lực vô hình, rút ra một quyển sách có gáy màu trầm, tiêu đề cực kỳ hấp dẫn rồi lật vài trang.
Sợ lún quá sâu, cậu vội nhét lại chỗ cũ, tiếp tục lang thang trong hiệu sách. Thấy cuốn nào có vẻ hay, lại rút ra xem thử vài trang, rồi đặt lại, lặng lẽ ghi nhớ tên sách trong đầu. Đến một giá sách khác, cậu trông thấy Lý Tu đang ngồi bệt dưới đất, chăm chú đọc sách.
Mạc Doãn dừng bước, tò mò muốn xem y đang đọc cái gì.
Thám thính tình hình địch. Cậu chầm chậm vòng qua bên kia, đến rất gần. Và khi thấy rõ tựa sách trong tay Lý Tu, khóe miệng cậu co giật.
Một quyển truyện tranh thiếu nhi - có phiên âm.
Mạc Doãn cạn lời. Tên này có vấn đề thật à?
Đúng lúc đó, điện thoại Lý Tu reo lên. Y úp quyển truyện lên đầu gối, bắt máy.
Giọng điệu rất bình thản, nghe đối phương nói gì đó, Mạc Doãn tò mò nghiêng tai nghe thử...
Hình như đang bị ai đó chửi. Cậu lại lén lút nhích thêm chút nữa.
"Con đang ở ngoài." Giọng Lý Tu dịu đến bất ngờ, chẳng có vẻ gì là đang từ chối.
"Trên đường về rồi. Có tai nạn giao thông, kẹt xe."
"Dạ, con biết rồi. Con sẽ về sớm nhất có thể."
Điện thoại cúp máy rất nhanh.
Mạc Doãn vô thức nuốt nước bọt. Cái kiểu nói dối mặt không biến sắc, tâm không gợn sóng này, thật sự là có thể so kè với cậu luôn rồi đấy!
Lý Tu nhấc sách lên, ngước mắt. Mạc Doãn chưa kịp né, bốn mắt chạm nhau.
Đôi mắt Lý Tu có chút lạnh lẽo, nhưng chỉ trong tích tắc nhìn thấy Mạc Doãn, y đột nhiên mỉm cười, "Đọc chung không?"
13/O2/2O25