Trên sàn nhà, lác đác mấy đứa trẻ ngồi túm tụm đọc sách. Lý Tu nổi bật như một gã khổng lồ lạc đàn giữa đám trẻ con đó.
Cái lời mời "cùng đọc sách" này, đương nhiên bị Mạc Doãn cho vào tai này rồi lọc ra tai kia. Cậu quay lưng bước đi. Nhưng mới đi được hai bước, lại do dự ngoái đầu nhìn lại. Lý Tu không đuổi theo. Y vẫn ngồi đó, tay cầm quyển truyện tranh khổng lồ, yên tĩnh nhìn Mạc Doãn với một nụ cười nhàn nhạt.
Không gian trong hiệu sách cũng tĩnh lặng như thế, ánh đèn ấm áp, những giá sách ánh lên màu gỗ sơn bóng, tạo cảm giác bình yên khó tả.
Rồi Mạc Doãn quay lại. Lý Tu ngẩn người. Khoảnh khắc ấy, vẻ mặt y hoàn toàn không phòng bị, giống như chiếc mặt nạ thường ngày bị gỡ xuống, lộ ra phần chân thật nhất bên trong.
Nhưng Mạc Doãn giả vờ không thấy, tự nhiên ngồi xuống kế bên, khoanh chân như cậu bé nhà bên, "Nhà cậu gọi à?"
Lý Tu nghiêng mặt qua, nhẹ gật đầu. "Ừ."
"Bịa ra tai nạn giao thông," Mạc Doãn nhếch môi, "chơi kiểu đó, coi chừng linh nghiệm đấy."
Lý Tu cười, "Thật không?"
Mạc Doãn liếc hắn một cái, rồi hỏi thẳng, "Sao cậu không về?"
Lý Tu khép quyển sách, ánh mắt trầm xuống như đang suy nghĩ rất nghiêm túc. Một lúc sau, y nhìn Mạc Doãn, nói, "Nếu tôi nói lý do, cậu sẽ nổi giận."
"Cứ thử xem," Mạc Doãn nhướng mày, "cậu nghĩ cậu đoán được hết phản ứng của tôi à? Vậy cậu đoán được tôi quay lại nói chuyện với cậu không?"
Lý Tu im lặng. Y trầm ngâm một chút, rồi nói, "Hôm nay tôi trốn học."
Mạc Doãn đơ mất một giây.
Lý Tu cười, "Đó, thấy chưa, tôi biết cậu sẽ giận mà."
"Giận? Tôi giận cái gì?" Mạc Doãn xì một tiếng. "Cậu trốn học, đâu phải tôi trốn."
Lý Tu gật đầu, "Vậy lẽ ra cậu nên vui chứ? Vì có khi tôi sẽ thụt lùi so với cậu đấy."
Mạc Doãn bỗng hiểu ra.
Cậu không rõ Lý Tu bắt đầu quan sát mình từ khi nào, nhưng chắc chắn tên này đã nghiên cứu cậu rất kỹ. Thậm chí có thể nói, tất cả đều là âm mưu.
Mạc Doãn nhếch môi cười lạnh, "Tôi sẽ vượt qua cậu."
Lý Tu nhún vai, "Tôi rất mong chờ."
Hai người cùng im lặng một lúc.
Mạc Doãn cũng không biết vì sao mình lại quay lại nói chuyện với y. Có lẽ do tò mò, hoặc chỉ đơn giản là muốn đập nát cái nụ cười kiểu "tôi biết trước hết thảy" của Lý Tu.
Dù là lý do gì, mục đích đã đạt được, cũng nên đi thôi.
Mạc Doãn định đứng dậy, thì Lý Tu đột nhiên hỏi, "Cậu có thấy tôi là loại không biết quý trọng những gì mình có không?"
Mạc Doãn cau mày, ngồi xuống lại. Lý Tu chậm rãi nói, "Giáo sư đại học tận tình kèm cặp, tôi lại trốn học."
"Rõ ràng là không biết điều."
Mạc Doãn không lên tiếng. Cậu liếc y một cái, nhưng không bình luận gì. Mà Lý Tu, cũng chẳng có vẻ gì là đang chờ mong câu trả lời từ cậu. Ánh mắt y vẫn lặng lẽ nhìn những giá sách dài tít tắp trước mặt.
"Nhà cậu có vấn đề à?" Lý Tu ngước mắt lên nhìn cậu.
Mạc Doãn siết cổ tay trái bằng tay phải, "Cậu muốn dùng cái này để thể hiện sự vượt trội của mình à?"
Lý Tu cười nhẹ, "Cậu thấy tôi có vẻ kiêu ngạo sao?"
"Không phải à?"
Lý Tu chậm rãi lắc đầu, "Không."
Mạc Doãn nhìn thẳng vào mắt y: "Nhưng tôi thì có."
Lý Tu lại cười, "Nên tôi mới nói, tôi rất ghen tị với cậu."
Mạc Doãn bình thản đáp, "Cậu đương nhiên phải ghen tị rồi. Nếu đổi chỗ cho nhau, tôi chắc chắn sẽ giỏi hơn cậu, còn cậu sẽ tệ hơn tôi."
Lý Tu khẽ gật đầu. "Rất có thể."
"Không phải có thể, mà là chắc chắn."
Lý Tu cười cười, "Ừ, chắc chắn."
Mạc Doãn nói tiếp, "Đúng là tôi vui khi cậu trốn học. Nhưng không phải vì cậu thiếu một buổi học thì sẽ thua tôi. Mà là vì chính cái thái độ này của cậu, sẽ khiến cậu thua tôi."
Lý Tu bình thản nhún vai. "Cậu quá để ý chuyện thắng thua," y nói, "còn tôi thì không."
"Nói dối."
"Thật mà."
Lý Tu chồm tới gần một chút, ánh mắt sáng ngời, "Không tin, nhìn vào mắt tôi đi."
So với đôi mắt đen thẫm của Mạc Doãn, mắt Lý Tu có màu hổ phách sẫm, không sâu thẳm bằng, nhìn kiểu gì cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Mạc Doãn nhàn nhạt nói, "Cậu có quan tâm thắng thua hay không, tôi cũng phải thắng. Thái độ của cậu không ảnh hưởng đến thái độ của tôi."
Lý Tu cúi đầu nhặt lại quyển truyện tranh vừa đặt xuống, giọng điệu hờ hững, "Tôi không ảnh hưởng được ai cả. Một cá thể quá nhỏ bé trong thế giới này. Chúng ta chỉ là một đám NPC vô danh, bất kể làm gì, cũng chẳng thể thay đổi được kết quả cuối cùng."
Câu nói này khiến não Mạc Doãn như bị giáng một đòn, ong ong đau nhói, cảm giác khó chịu lan ra khắp người. Trán cậu tự dưng rịn mồ hôi lạnh, cậu đưa tay ôm bụng, cúi xuống khe khẽ rên một tiếng.
Lý Tu đặt sách xuống, "Cậu sao thế?"
Mạc Doãn không trả lời.
Lý Tu quan sát sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi khô mím chặt của cậu, rồi đưa ra suy đoán, "Hạ đường huyết?"
Trong hiệu sách có một quán bánh ngọt.
Bây giờ, Mạc Doãn đang ngồi trước bàn, uống một ly sữa cacao kem tươi. Chất lỏng ngọt ngào pha chút đắng nhẹ chảy xuống cổ họng, cậu lúc này mới nhận ra—bảo sao lúc vào hiệu sách có mùi thơm ngọt lan tỏa.
Lý Tu hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Mạc Doãn im re. Vừa nãy chính Lý Tu đỡ cậu sang đây. Cũng giống lần trước bị thương trên sân thể dục, chính y bế cậu vào phòng y tế. Lần đó cậu rõ ràng vẫn còn đi được, nhưng để tăng độ kịch tính, cậu cố tình giả vờ nghiêm trọng để Lý Tu cõng đi. Nhưng lần này thì không giả vờ được nữa, đúng là thật sự khó chịu.
Nghĩ lại thấy cũng mất mặt ghê.
Lý Tu cũng gọi một ly cacao nóng, nhưng chỉ để đó, không uống. Lúc này, điện thoại y lại vang lên. Y bắt máy, thản nhiên nói, "Vẫn đang kẹt xe."
Đầu dây bên kia bất ngờ gắt gỏng đến mức Mạc Doãn cũng nghe rõ, giọng điệu cực kỳ thất vọng, trách y không có ý thức về thời gian.
Mạc Doãn lặng lẽ ngẩng mắt quan sát phản ứng của Lý Tu.
Y không có biểu cảm gì đặc biệt, cũng không cười. Mãi đến lúc cần xin lỗi, y mới lại nở nụ cười quen thuộc nhất của mình, giọng điệu cũng ấm áp vô cùng, "Tình huống đặc biệt, xin lỗi, lỗi của con. Con sẽ về sớm nhất có thể."
Cuộc gọi kết thúc, Lý Tu đặt điện thoại qua một bên, rồi nhấp một ngụm cacao nóng, quay sang cười với Mạc Doãn, "Ngọt quá."
Mạc Doãn híp mắt đánh giá nụ cười này, phát hiện có một chút gì đó không giống với nụ cười lúc y nghe điện thoại ban nãy.
Lý Tu đưa tay quệt môi, nhẹ giọng nói, "Kem dính môi."
Mạc Doãn theo phản xạ liếm môi trên của mình.
"Cậu không về à?" Mạc Doãn hỏi.
"Chờ thêm chút nữa."
Mạc Doãn lại hỏi, "Sao cậu không muốn học bù?"
Lý Tu đáp lại bằng một câu hỏi, "Cậu nghĩ sao?"
Mạc Doãn cười lạnh, "Vì cậu không biết trân trọng những gì mình có. Nói thẳng ra là quá không biết điều."
Lý Tu bật cười, "Chính xác."
Mạc Doãn cầm ly sữa lắc lắc cho hết lớp kem đáy cốc, uống một hơi cạn sạch. Ngọt đến nghẹn họng. Cậu ôm mấy quyển sách ra quầy tính tiền, thẻ đọc sách hai trăm tệ, xài đúng sạch sẽ.
Phía sau, Lý Tu lại nhận thêm một cuộc điện thoại khác. Mạc Doãn vô thức quay đầu liếc nhìn hắn, đúng lúc Lý Tu tắt máy, nói, "Tôi phải về rồi."
Mạc Doãn không đáp.
Lý Tu mỉm cười, "Trao đổi số điện thoại đi?"
Mạc Doãn nhấc quai ba lô lên vai, quay lưng bước thẳng ra khỏi hiệu sách.
*
"Về rồi à?"
Vừa mở cửa, Lý Tu đã nghe thấy giọng cha mình, không lớn không nhỏ, đủ để khiến người ta thấy áp lực vô hình.
Vừa thay giày, cậu vừa đáp lời, rồi bước vào phòng khách.
Cha cậu ngồi ngay vị trí trung tâm, ung dung đọc báo, mẹ cậu ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía cậu.
Lý Tu thành khẩn nói, "Con xin lỗi, trên đường gặp chút sự cố."
Cha cậu vẫn nấp sau tờ báo, giọng điềm nhiên: "Thiên tai nhân họa, chuyện này cũng chẳng tránh được. Nhưng mà... trên đoạn nào xảy ra tai nạn thế? Chẳng phải con nói sẽ về bằng tàu điện ngầm sao?"
"Đoạn đường từ trường đến ga tàu điện, xe buýt bị kẹt lâu lắm."
Tờ báo theo nếp gấp chậm rãi rơi xuống một nửa, cha cậu lộ ra nụ cười cực kỳ hiền từ, hỏi: "Vậy tình hình tai nạn thế nào? Có nghiêm trọng không?"
"Không rõ, con không xuống xem, nhưng thấy kẹt lâu lắm."
"Ồ."
Cha cậu gật gù, gật vài cái rồi bất ngờ ném thẳng tờ báo qua.
"Lão Lý——"
Bốp!
Tờ báo đập xuống ngay chân Lý Tu.
Cha cậu hít sâu, vẻ nho nhã lúc nãy biến mất sạch, giọng nghiêm khắc: "Vẫn còn nói dối! Con nghĩ ba không kiểm tra được có tai nạn hay không sao?"
Mẹ cậu nhíu mày đầy dịu dàng, khẽ khàng giải thích: "Ba con đã gọi điện xác nhận rồi, trên tuyến đường về nhà hôm nay không có vụ tai nạn nào nghiêm trọng gây tắc đường cả."
"Con xin lỗi." Lý Tu cúi xuống, nhặt tờ báo lên, thẳng thắn nhận lỗi, "Là con nói dối."
"Tại sao?!"
"Con không muốn học bù."
"Không muốn? Con có tư cách gì mà không muốn? Con có biết hôm nay ba mời được giáo sư trường Thịnh Đại đến, là người mà biết bao học sinh cầu còn không được không?!"
Lý Tu cúi đầu, giọng bình thản, "Con biết."
"Biết mà còn làm vậy? Con quá bướng bỉnh rồi đấy!"
Cha y đứng dậy, khoanh tay đi vài bước, giọng càng lúc càng nghiêm khắc, "Từ năm ngoái, ba đã thấy con ngày càng vô kỷ luật! Ba bảo con đừng tham gia cái cuộc thi vật lý vô bổ đó, con không nghe! Ba bảo con đừng ở ký túc xá, con cũng không nghe! Ở trường đã xảy ra chuyện gì, con cũng giấu tiệt! Con càng ngày càng coi trời bằng vung——"
Lý Tu vẫn giữ im lặng, để cha mắng xối xả mà không phản bác lấy một câu.
Sau cùng, mẹ y nhẹ nhàng kéo tay chồng, "Thôi nào, thôi nào, con cũng nửa tháng rồi chưa về nhà."
Rồi bà vỗ nhẹ vai con trai, "Về phòng nghỉ đi."
Thoát khỏi chiến trường, Lý Tu về phòng, đặt balo xuống. Y không ngồi cũng chẳng nằm, chỉ đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Y luôn tự hỏi bản thân, một người có gia đình giàu có, được cha mẹ quan tâm, cuộc đời suôn sẻ như mình, có lý do gì để không hạnh phúc?
Mạc Doãn gần như là đối lập hoàn toàn với y.
Gia cảnh bi đát, bị bạn bè xa lánh, điểm số từng chút một cắn răng mà trèo lên, muốn một phòng ký túc xá yên tĩnh cũng phải dốc sức tranh giành.
Còn y? Mọi thứ đều được trao tận tay ngay từ đầu.
Vậy mà mình lại thấy không vui?
So với đại đa số mọi người, y đã có quá nhiều, hoàn toàn không có tư cách mà kêu ca buồn bã.
Những cảm xúc khó tả kia... chẳng phải chỉ là mình ăn no rửng mỡ mà than vãn thôi sao?
Lý Tu nghe câu này từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy không ít lần.
Ví dụ như cái lần cha y đi công tác ở một quốc gia nhỏ, mang về một đống ảnh chụp, bảo y đứng trước bàn học mà xem.
Trên những bức ảnh là những đứa trẻ cùng tuổi gầy gò xanh xao, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
"Không có áo để mặc, không có cơm để ăn, sống cuộc đời tối tăm chẳng thấy ánh sáng, Lý Tu, con có biết mình may mắn thế nào không? Nói xem, con cảm thấy thế nào?"
Y đứng một lúc, rồi chậm rãi mở miệng, từng câu từng chữ đều chuẩn chỉnh theo mong muốn của cha, "Con rất may mắn, con có rất nhiều thứ, con phải học hành chăm chỉ, sống nghiêm túc, nghe lời ba mẹ."
Một bàn tay đặt lên đầu y, "Đúng, đừng làm ba mẹ thất vọng, nhớ chưa?"
Nhưng đôi mắt vô hồn kia vẫn cứ xuất hiện trong giấc mơ y, nhìn y chằm chằm, giám sát y, thẩm vấn y, chỉ trích y...
Y không vui, nhưng cũng không dám không vui.
Cứ như thế, y càng đi càng sâu vào một ngõ cụt không lối thoát.
Trên con đường mà ai cũng bảo là bằng phẳng, y lại cảm thấy mình đang ngược dòng mà đi.
Thật sự muốn gì, y cũng không biết.
Cuộc sống cứ lặp lại, chẳng thấy ý nghĩa.
Phòng ký túc xá chỉ có một người, yên tĩnh đến mức Mạc Doãn chỉ cần ngồi đó cũng thấy vui.
Cậu hài lòng sắp xếp những quyển sách mới mua lên giá, tay nhẹ nhàng lướt qua gáy sách, vẫn còn dư vị của sự ngọt ngào. Cậu ngồi xuống, một tay chống má, vừa cười vừa ngắm nhìn đống sách của mình.
Điện thoại trong túi rung nhẹ. Mạc Doãn lấy ra xem.
Là một số lạ.
—— [Chúng ta thật sự làm bạn đi.]
13/O2/2O25