Không hiểu vì sao, Mạc Doãn ngay lập tức nhận ra số điện thoại này là của Lý Tu. Thậm chí cậu còn tưởng tượng được gương mặt của Lý Tu khi nhắn tin này, hoặc cả giọng điệu và nét mặt của y nếu như đứng ngay trước mặt mà nói ra câu đó.
Thật kỳ diệu.
Trong tất cả những người từng chủ động hay vô tình tiếp cận cậu, Lý Tu là kẻ duy nhất mà cậu không tài nào đoán được rốt cuộc y muốn gì từ mình.
Cậu từng nghi ngờ rằng Lý Tu tiếp cận mình chỉ để cười nhạo, hoặc chỉ vì cuộc sống quá êm đềm nhàm chán nên muốn xem một kẻ như mình vùng vẫy chật vật thế nào.
Nhưng... có vẻ không phải vậy.
Lý Tu hứng thú với cậu.
Không phải kiểu từ trên cao nhìn xuống, thương hại bố thí chút lòng tốt. Không phải kiểu ham muốn chiếm đoạt, muốn kéo cậu vào một mối quan hệ lệch lạc nào đó.
Có lẽ chỉ đơn giản là tò mò.
Cũng giống như chính cậu, cũng bắt đầu thấy tò mò về Lý Tu...
Mạc Doãn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh mắt thoáng chốc trở nên mơ hồ, một cảm giác sợ hãi xa lạ bất chợt dâng lên trong lòng.
Cậu đang hình thành một mối liên kết mới với một người khác mà bản thân cậu đến giờ mới nhận ra.
Không thể tiếp tục thế này nữa.
Cứ thế này sẽ xảy ra chuyện mất.
Mạc Doãn nhìn tin nhắn một lúc lâu, rồi thản nhiên kéo số này vào danh sách chặn. Sau đó, cậu úp ngược điện thoại xuống bàn, chính mình cũng gục xuống theo. Lúc đi cậu quên kéo rèm, ánh nắng rọi vào, bàn học bị phơi đến nóng rực, áp mặt xuống lại có chút dễ chịu.
Dòng suy nghĩ lững lờ trôi giữa khoảng không, trong cơ thể lan ra những cơn run rẩy li ti, nhịp thở khi nhanh khi chậm. Cậu có thể ghét Lý Tu, có thể đối địch với y. Nhưng cậu không cho phép bản thân lại sợ hãi khi nghĩ đến việc tiếp tục dính dáng đến y.
Đây có tính là một dạng thua cuộc khác không?
Nếu có, vậy rốt cuộc cậu thua cái gì?
Nếu đây chỉ là một cái bẫy tâm lý của Lý Tu thì sao?
Y đang muốn đạt được điều gì?
Chẳng lẽ thật sự chỉ muốn làm loạn suy nghĩ của cậu thôi ư?
Lý Tu đã nói y không quan tâm thắng thua. Và cậu lại muốn tin rằng y không nói dối.
Tâm trí Mạc Doãn rối tung.
Những mạch suy nghĩ như từng sợi tơ vướng vào nhau, dần dần quấn chặt lại, rồi thu nhỏ thành một điểm duy nhất.
Loại bỏ hết mọi thứ bên ngoài, chỉ hỏi chính mình. Mạc Doãn có muốn thật sự tiếp tục tiến xa hơn với Lý Tu không?
—— [Làm bạn thì không, nhưng nói chuyện thì được.]
*
Cuối cùng thì cuộc sống cũng đạt đến trạng thái mà Mạc Doãn cảm thấy khá hài lòng.
Cậu thể hiện tốt trong đợt huấn luyện chuyên sâu, được giáo viên đánh giá cao, số lần được khen còn nhiều hơn cả Lý Tu.
Mỗi lần cậu được khen, Lý Tu lại cười với cậu, một nụ cười không đến nỗi đáng ghét lắm.
Lý Tu bắt đầu ăn cơm cùng cậu. Lần đầu tiên hắn ngồi đối diện mình, Mạc Doãn cảm thấy khó chịu kinh khủng, chỉ muốn đứng dậy bỏ đi ngay lập tức.
Nhưng may thay, Lý Tu không nói gì cả, cứ lặng lẽ ăn như thể hai người chỉ là hai học sinh xa lạ vô tình ngồi cùng bàn. Hai người ăn xong rồi quay về ký túc xá, trên đường về thì bắt đầu bàn luận bài tập, dạng giao tiếp mà Mạc Doãn có thể chấp nhận được.
Thậm chí cậu còn nhỏ giọng phản bác lại vài câu.
Lâu dần... cũng có chút quen.
Lý Tu không ồn ào, không phiền phức, trên người còn có mùi hương dễ chịu. Lúc học hành, hắn có thể cùng cậu thảo luận những vấn đề chuyên sâu mà không lan man sang chuyện khác.
Mạc Doãn nghĩ rằng cậu có thể chấp nhận sự tồn tại của Lý Tu—một người có thể trò chuyện được.
Buổi tối, đôi khi Lý Tu sẽ mò qua ký túc xá của cậu. Y không nói gì, cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng nằm trên chiếc giường trống trong phòng. Mạc Doãn làm bài, quay đầu nhìn y, thấy Lý Tu đang gối tay sau đầu, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì.
Mạc Doãn vẫn còn thấy tò mò.
Cậu tin Lý Tu cũng tò mò.
Những lúc như thế này, xem ai là đứa nhịn giỏi hơn.
Vậy nên, Mạc Doãn nhịn, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Sự tò mò này không trở thành một gánh nặng như cậu tưởng, mà ngược lại, trở thành chút gia vị nhỏ trong cuộc sống đều đặn của cậu.
Con người luôn ngắn hạn và tham lam, cuộc sống vừa mới ổn định, những nhu cầu vốn không tồn tại lại bắt đầu trỗi dậy.
Rõ ràng cậu rất keo kiệt trong việc thiết lập bất kỳ mối quan hệ nào, nhưng lại không cảm thấy khó chịu khi trong phòng có thêm một "cái xác biết thở".
Ngoài hành lang thỉnh thoảng có người đi qua, cười nói ầm ĩ. Cách âm phòng ký túc xá cũng chẳng ra gì, nhưng Mạc Doãn không thấy phiền, ngược lại còn cảm nhận được sự yên tĩnh trong căn phòng.
Lý Tu vậy mà lại là một người trầm lặng. Thật không ngờ.
Ầm! Sấm chớp nổ vang trời. Mưa nói rơi là rơi.
Những hạt mưa nặng trịch đập vào cửa sổ, Mạc Doãn quay đầu lại nhìn, trên kính đã nhanh chóng xuất hiện những vệt nước chằng chịt.
"Tôi thích trời mưa." Lý Tu đột nhiên lên tiếng.
Mạc Doãn lại quay đầu, thấy Lý Tu hơi nghiêng đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi không thích."
Những ngày mưa, hành lang thối kinh khủng, trong phòng cũng hôi, những mùi khó chịu vốn không rõ ràng ngày thường lại bị hơi nước kéo ra từ tường, xộc thẳng vào mũi.
Mạc Doãn không muốn giải thích lý do cho Lý Tu. Bởi vì đó là lý do rất cá nhân, không cần y phải hiểu.
Cũng giống như Lý Tu thích mưa, y chắc chắn cũng có lý do riêng của mình, mà cậu cũng không cần phải hiểu.
Vậy nên, cuộc đối thoại đơn giản này cứ thế kết thúc, chẳng có mở đầu, cũng chẳng có kết luận.
Mạc Doãn làm xong bài tập trang cuối cùng, hỏi: "Cậu làm chưa?"
"Làm xong rồi."
Mạc Doãn khó tin: "Lúc nào?"
"Trong giờ học."
"Giờ nào?"
"Những tiết chữa đề. Không cần nghe, thầy cũng không quan tâm."
Mạc Doãn cảm thấy bị lừa, "Cậu không phải nói cậu không quan tâm thắng thua sao?"
"Đúng mà."
Lý Tu bật dậy khỏi giường, suýt nữa thì đập đầu vào tấm ván phía trên, "Không quan tâm và có làm hay không là hai chuyện khác nhau."
Mạc Doãn không thể hiểu nổi.
Nếu đã không quan tâm, vậy tại sao vẫn còn làm? Giống như cậu không quan tâm đến xã giao, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, cậu muốn sống thế nào thì cứ sống thế ấy.
Lý Tu nhìn ra sự khó hiểu của cậu. Y cười theo phản xạ, rồi lại thu lại nụ cười giả tạo ấy, "Tôi có rất nhiều chuyện không muốn làm, nhưng vẫn phải làm."
"Ví dụ như đứng nhất?" Mạc Doãn thản nhiên hỏi.
"Cũng tính đi."
Lý Tu nói: "Tôi..."
Lý Tu nói "Tôi..." xong thì câm luôn, không nói tiếp. Y chuyển chủ đề cái rụp: "Cậu có phải kiểu người chưa từng làm điều mình không muốn không?"
Mạc Doãn nghĩ nghĩ, rồi đáp: "Tất nhiên là không rồi."
"Tôi không muốn ở chung phòng với Mạc Vũ Phàm, thế mà vẫn phải ở cùng."
Cậu mím môi, vẻ mặt có chút đắc ý, "Nhưng tôi sẽ tìm cách để cuối cùng vẫn được ở một mình."
Lý Tu bật cười.
Mạc Doãn nhìn là biết, nụ cười này là thật.
"Tôi có rất nhiều chuyện không muốn làm." Lý Tu nói, "Nhiều đến mức đếm không xuể. Nhưng tôi cũng chẳng có chuyện gì thật sự muốn làm cả. Vậy nên, nếu làm mấy chuyện tôi không thích mà có thể khiến một số người vui vẻ, thì cứ làm thôi."
Mạc Doãn chống cằm, giọng điệu bình thản, không mang ý mỉa mai, "Có khi nào là vì cậu cái gì cũng có rồi không?"
"Cũng có thể."
Không chỉ Mạc Doãn nghĩ vậy, mà chính Lý Tu khi tự vấn bản thân cũng từng nghĩ như thế. Có lẽ là vì cái gì cũng có rồi, nên cũng không còn mong muốn gì nữa.
Nhưng Lý Tu luôn cảm thấy không phải vậy.
"Không biết cậu đã bao giờ có cảm giác này chưa."
Bên ngoài tiếng sấm vẫn ầm ầm, nhưng trong phòng vẫn yên tĩnh đến lạ. Người đang trò chuyện với cậu, Lý Tu, cũng yên tĩnh như vậy.
"Ông trời cho cậu rất nhiều thứ, nhưng lại lấy đi thứ quan trọng nhất. Tệ nhất là, cậu không biết thứ đó là gì. Nhưng cậu vẫn thường cảm thấy cô đơn, như thể đang bước đi trong bóng tối, không phương hướng, không mục đích. Thậm chí đôi khi, cậu còn chẳng cảm thấy cô đơn nữa."
Lý Tu nhìn Mạc Doãn, cười nhẹ, "Bởi vì ngay cả cảm xúc cũng biến mất rồi."
Mạc Doãn cảm thấy thật kỳ lạ. Những lời này rõ ràng mơ hồ, sáo rỗng, nghe như đang làm màu, nhưng tại sao lại khiến não cậu đau nhói một chút?
Giống hệt cảm giác lần trước khi nghe Lý Tu nói về "lý thuyết NPC" trong nhà sách vậy. Cứ như thể cậu đã từng cảm nhận điều đó rồi.
Bên ngoài sấm sét ngừng lại, nhưng vẫn còn vài tia chớp xé ngang bầu trời, soi sáng cả thế giới trong chớp mắt.
Lý Tu lại nói, "Thật ra cũng không phải là tôi không muốn làm gì cả."
Y cười với Mạc Doãn, nói tiếp, "Nhưng chuyện mà tôi thật sự muốn làm nhất, tốt nhất là đừng nói ra thì hơn."
Mạc Doãn phản ứng ngay: "Có gì mà không nói được?"
Cậu còn chưa dứt lời thì bỗng khựng lại, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt thoáng trở nên khó coi, ánh mắt cũng mất tập trung một giây.
Lý Tu nhẹ giọng nói, "Có một chuyện, là tôi thật sự muốn làm, và đã làm rồi."
Mạc Doãn nhìn y. Giữa tiếng sấm rền vang, Lý Tu nói, "Làm bạn với cậu."
*
Hai ngày nữa là đến trận đấu. Khóa huấn luyện của thầy đã kết thúc, thầy lần lượt động viên từng học sinh một. Đặc biệt là Mạc Doãn, thầy nói với cậu rất lâu. Thầy nói thầy rất tiếc nuối vì năm ngoái cậu đã bỏ cuộc và cũng trân trọng sự cố gắng của cậu năm nay, "Thầy biết em đã rất vất vả. Cố gắng lên nhé."
Nghe vậy, Mạc Doãn bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng. Cậu cúi đầu xuống, che đi biểu cảm của mình.
Ra khỏi phòng giáo viên, thấy Lý Tu đang đợi, Mạc Doãn liền hỏi, "Thầy nói gì với cậu?"
Lý Tu đáp hờ hững, "Không có gì, chỉ bảo tôi năm nay cố gắng."
Mạc Doãn nhếch môi: "Nghe cũng chẳng khác gì lời thầy nói với tôi."
Lý Tu cười cười: "Thầy sẽ động viên tất cả học sinh, chuyện bình thường mà."
Mạc Doãn bĩu môi: "Không cần cậu phải dạy tôi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Phía sau, Chung Gia Minh đứng nhìn một lúc lâu, mãi đến khi bạn học gọi vào mới quay lại, lòng có chút nặng nề.
Buổi chiều, còn một tiết học cuối cùng. Mạc Doãn bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng vì cuộc thi sắp tới.
Tiết này là toán, thầy giáo đang chữa bài thi hôm qua. Mạc Doãn được điểm tuyệt đối. Cậu đặt bài thi lên bàn, tim đập nhanh hai nhịp, rồi hít sâu một hơi, dứt khoát lôi tập sai lầm trong khóa huấn luyện ra xem.
Thầy giáo đi xuống bục giảng, đi ngang qua cậu, quả nhiên không có bất kỳ lời phê bình nào.
Mạc Doãn cười khẽ. Hóa ra trước đây cậu đã lãng phí nhiều thời gian như vậy. Nhìn lại, những lần trao đổi với Lý Tu cũng không phải vô ích.
Tan học, đến giờ ăn tối.
Mạc Doãn không vội đi căng tin. Thay vì chen lấn với mọi người, cậu thà ở lại lớp ôn tập thêm mười phút, đợi hàng người xếp hàng ngắn lại rồi mới đi ăn.
Lớp học dần dần vắng vẻ, đến khi chỉ còn một mình cậu, thì Lý Tu bước vào. Y tựa vào cửa lớp, đợi cậu cùng đi ăn.
Tháng Mười. Cái nóng mùa hè vẫn còn sót lại. Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, ánh chiều tà vàng rực nhưng lạnh lẽo. Ánh nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ, bao phủ lên người Lý Tu, rồi lại len lỏi đến chỗ Mạc Doãn.
Mạc Doãn vẫn cúi đầu đọc tập sai lầm, cậu biết Lý Tu đang đợi, nhưng cũng chẳng buồn nói gì. Dù sao cả hai lúc ăn cơm cũng không trò chuyện mấy.
Thời gian nói chuyện thực sự là vào buổi tối. Chỉ vài phút ngắn ngủi. Trong những phút đó, họ dần dần hiểu nhau hơn.
Lý Tu không giống như Mạc Doãn đã tưởng tượng, và cậu cũng không biết trong mắt Lý Tu, mình có khác với tưởng tượng của y không.
Chỉ có một điều cậu có thể chắc chắn. Sự im lặng. Dạo này, cuộc sống của cậu im lặng đến lạ thường.
Cảm thấy đã đến lúc đi ăn, Mạc Doãn lấy điện thoại ra. Vẻ mặt bình thản của cậu đột nhiên thay đổi.
Lần trước, cậu đã tắt chuông và chế độ rung trong giờ học.
Vậy mà, trên màn hình lại hiển thị hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều từ cùng một số điện thoại.
Mạc Doãn giật mình đứng phắt dậy.
Ghế trượt trên sàn kêu lên một tiếng chói tai.
Lý Tu quay đầu lại nhìn.
Và phát hiện —
Sắc mặt Mạc Doãn trắng bệch.
13/O2/2O25