Lý Tu bước vào lớp, nhìn Mạc Doãn, "Sao thế?"
Mạc Doãn dán mắt vào màn hình điện thoại, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Lý Tu, cũng chẳng nhận ra y đã bước vào lớp. Lúc này, thế giới của cậu chỉ còn lại con số trên màn hình.
Những ngày tháng yên bình trôi qua quá lâu, bỗng dưng như trời quang sấm nổ, đánh thức cậu khỏi giấc mộng, nhắc cậu nhớ mình vẫn đang tồn tại trên đời.
Cơn choáng váng trong khoảnh khắc, rồi Mạc Doãn lập tức lấy lại bình tĩnh. Cậu bấm số gọi lại. Đầu dây bên kia nhấc máy ngay, cứ như đang chờ cú điện thoại này.
Mạc Doãn áp sát điện thoại vào tai. Lý Tu đứng cạnh nhưng không nghe thấy bên kia nói gì, chỉ thấy mặt Mạc Doãn cứng đờ, môi mím chặt, chỉ đáp gọn lỏn hai chữ: "Được rồi."
Cuộc gọi kết thúc, vẻ mặt Mạc Doãn dần dần hiện lên chút mơ hồ.
"Nhà có chuyện à?"
Lúc này Mạc Doãn mới nhận ra Lý Tu đang đứng bên cạnh bàn mình, "Không có gì."
Cậu giật lấy cặp sách, nhưng rồi khựng lại, thả nó xuống, "Tôi đi đây."
Câu nói cộc lốc không đầu không đuôi, nhưng với Mạc Doãn, vậy là đã đủ lắm rồi. Ít nhất cậu cũng thông báo cho Lý Tu biết mình phải đi. Còn đi đâu, vì chuyện gì, thì tùy Lý Tu tự hiểu.
Cậu chỉ cầm theo điện thoại rồi lao ra khỏi lớp. Lý Tu lập tức đuổi theo.
Mạc Doãn xông vào văn phòng giáo viên.
Lý Tu không vào, chỉ đứng ngoài nhìn thấy cậu nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm vài câu. Thầy nghiêm mặt, gật đầu liên tục, rồi nhanh chóng rút đơn ra ký.
Mạc Doãn bước ra khỏi văn phòng, chẳng buồn liếc Lý Tu một cái, lao thẳng về phía cầu thang.
Lý Tu ra đứng ở ban công, chẳng mấy chốc đã thấy Mạc Doãn xuất hiện dưới sân trường, chạy như bay về phía cổng.
Xe buýt vẫn chưa đến. Trong lòng Mạc Doãn chẳng rõ mình có đang vội không. Hình như xe có tới hay không cũng chẳng quan trọng, thậm chí cậu còn mong nó đừng đến...
Nhưng đời không như mơ, xe buýt đến rất nhanh.
Cậu ngẩng đầu nhìn. Cửa xe mở ra, cậu bước lên, chỉ có mình cậu lên xe. Cậu thò tay vào túi.
Trống trơn.
Quên rồi.
Quên hết rồi.
Cậu sững sờ ngước lên, bắt gặp ánh mắt tài xế. Ông ta cầm cốc giữ nhiệt, hờ hững liếc cậu một cái, chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhấp một ngụm trà.
Cửa xe đóng lại. Xe buýt lăn bánh. Mạc Doãn đứng tần ngần trước thùng bỏ tiền một lúc, rồi vô thức đi về phía ghế ngồi gần nhất.
Xe chạy nhanh hay chậm, thời gian trôi thế nào, tất cả đều mờ mịt trong đầu cậu. Một cuộc giằng co trong tâm trí, đến mức cậu không còn suy nghĩ được gì nữa.
"Nhóc kia, tới rồi kìa."
Cậu giật mình, nhìn về phía tài xế. Xe đã dừng lại, tài xế chỉ tay về phía trước. Mạc Doãn ngước lên nhìn bảng thông báo.
À. Đến nơi rồi.
Cậu đứng dậy, bước về phía cửa trước. Xuống xe, đứng trên bậc thềm. Quay đầu lại, cửa xe đã đóng, chiếc xe buýt lắc lư chạy tiếp, chỉ còn hai trạm nữa là đến bến cuối.
Trời đã tối.
*
Đèn thành phố sáng rực, biển hiệu nhấp nháy, xe cộ tấp nập, ngay cả vùng ngoại ô cũng chẳng kém phần rộn ràng. Nhưng Mạc Doãn lại lặng lẽ đi về phía nơi tối tăm và yên tĩnh nhất. Đèn đường ở đây hỏng triệt để, hôm qua lại vừa mưa lớn, mặt đường trơn nhớt, nước bẩn lênh láng.
Cậu lao vào con hẻm, "bõm bõm" giẫm lên vũng nước bắn tung tóe. Tìm được bậc thềm không mấy nổi bật, cậu nhấc chân, một bước hai bậc, phóng như bay lên cầu thang. Hơi thở dồn dập, trong lồng ngực như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Vừa rẽ qua khúc cua, ánh mắt cậu chạm ngay vào một bóng người lờ mờ trước cửa nhà. Không nằm ngoài dự đoán.
Mạc Doãn dừng bước, chống tay lên đầu gối, gập người thở hổn hển. Tiếng bước chân chậm rãi tiến gần. Máu nóng dồn lên mặt, hơi thở vang vọng trong đầu. Cậu ngẩng phắt lên, đưa tay đẩy mạnh,"Ông giết tôi luôn đi! Hôm nay không giết tôi, tôi cũng liều mạng với ông!"
Người kia bị đẩy lảo đảo một bước, vẫn im lặng, không hề phản kháng. Đứng vững lại rồi mới trầm giọng nói, "Là tôi."
Mạc Doãn mất một lúc mới nhận ra gương mặt Lý Tu trong bóng tối. Không phải vì xung quanh quá tối mà cậu nhìn không rõ, mà là vì mắt cậu đã nhòe nước.
"Sao lại là cậu..." Cậu khàn giọng, mạnh tay lau khóe mắt, cố nén không để giọt lệ nào rơi xuống. Hàng mi run run, chớp liên tục để dập tắt ánh nước còn sót lại. "...Cậu đến đây làm gì?"
Lý Tu điềm nhiên đáp: "Tôi lén xem thông tin gia đình cậu trên hồ sơ của trường."
Mạc Doãn "ồ" một tiếng.
"Tôi đoán chắc nhà cậu có chuyện..."
Chưa nói hết câu, Mạc Doãn đã vung tay đẩy mạnh thêm cái nữa. Lần này lực còn lớn hơn trước, khiến Lý Tu lùi tận hai bước.
"Liên quan quái gì đến cậu?"
Giọng cậu lạnh băng. "Nhà tôi có chuyện thì mắc mớ gì đến cậu?"
"Cậu là cái thá gì? Dựa vào đâu mà đến đây?"
Lại một cú đẩy thô bạo nữa. Lý Tu bị ép phải lùi thêm, nhưng giờ mắt y đã quen với bóng tối, có thể nhìn rõ vẻ mặt tái nhợt nhưng ánh mắt đầy dữ tợn của Mạc Doãn.
Thấy Mạc Doãn định giơ tay lần nữa, Lý Tu chặn lại, nắm chặt cổ tay cậu. "Chúng ta là bạn." Giọng y không hề tùy tiện, cũng không có ý cười cợt, mà là cực kỳ nghiêm túc. "Nhà cậu có chuyện gì? Là liên quan đến cha cậu à?"
Mạc Doãn mím chặt môi, không nói một lời.
Lý Tu nghiêng đầu, liếc nhanh ra sau lưng cậu. "Có người đang tới."
Mạc Doãn lập tức quay đầu lại.
Ở đầu hành lang, một bóng người thấp thoáng xuất hiện. Trong đầu cậu như có tiếng "ầm" vang lên.
Mạc Doãn giật mạnh tay ra khỏi Lý Tu, lao về phía bóng người kia. Người đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
"Mạc Học Dân!" Mạc Doãn chộp lấy cánh tay người đó, giận dữ hét lên, "Sao ông lại chạy lung tung hả?"
Mặc dù biết có mắng cũng chẳng ích gì, vì Mạc Học Dân giờ có nghe lọt tai được gì đâu, nhưng Mạc Doãn vẫn lớn tiếng gào lên, "Ông mò đến đây làm cái gì?! Căn hộ này tôi trả rồi! Tiền cọc, tiền viện phí tôi cũng đã đóng cho ông! Ông phải ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện chứ, ông có hiểu không hả?! Không, ông chẳng hiểu gì cả! Ông chỉ biết hành hạ tôi, không cho tôi được yên một ngày nào, đúng không?!"
Tiếng cậu vang dội cả hành lang, làm mấy cánh cửa hé ra hóng chuyện. Lý Tu lập tức bước tới, vung tay đóng sập một cánh cửa lại. Người bên trong giật mình, tức tối hét qua cửa: "Thằng thần kinh!"
Lý Tu tiến lại gần mới nhận ra người Mạc Doãn đang túm chặt là một người đàn ông trung niên, dáng gầy gò, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng phảng phất vẻ u ám, hốc hác. Bị Mạc Doãn siết chặt cổ tay, nhưng ông ta chẳng có biểu cảm gì, mặc cho cậu gào thét đến mức người dưới lầu cũng phải ngẩng đầu nhìn. Ánh mắt người đàn ông cứ trống rỗng, đờ đẫn nhìn về phía trước.
Lý Tu chợt nhận ra điều gì đó. Cậu thấy Mạc Doãn cúi gằm, lưng cậu cong xuống, phần vải đồng phục trên lưng căng lên rõ rệt.
Cậu không biết Mạc Doãn có đang khóc không. Tay Lý Tu khẽ co lại, lưỡng lự nâng lên, định vỗ nhẹ vào lưng cậu. Nhưng ngay khi chưa kịp chạm tới, người đàn ông trung niên bỗng giật mạnh tay ra, sức bật dữ dội đến mức hất văng Mạc Doãn về phía sau.
Lý Tu nhanh chóng đỡ lấy vai cậu, nhưng Mạc Doãn chưa kịp đứng vững đã lập tức lao tới, bản năng vươn tay tóm lại. Ngón tay lướt qua vạt áo, nhưng Mạc Học Dân đã chạy mất.
"Đuổi theo" Mạc Doãn gào lên, Lý Tu ngay lập tức buông cậu ra rồi lao theo bóng người đang chạy trong bóng tối. Mạc Doãn cũng lập tức đuổi sát phía sau.
Mạc Học Dân chạy lên trên.
Tòa nhà này chỉ có sáu tầng, trên cùng là sân thượng. Ngay khi ông ta lao ra sân thượng, Lý Tu đã bắt kịp và không chần chừ ôm chặt lấy ông ta từ phía sau.
Không ngờ, người đàn ông nãy giờ im lặng lại đột ngột gào thét, điên cuồng giãy giụa. Ông ta cúi xuống, ngoạm thẳng vào cánh tay Lý Tu.
"Khốn thật—!" Lý Tu khẽ rên lên.
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét dữ dội: "Buông ra ngay!"
Lý Tu theo phản xạ ngẩng đầu lên, đồng thời cánh tay cũng vô thức nới lỏng. Chỉ chờ có vậy, Mạc Học Dân liền vùng ra bỏ chạy.
"Không phải nói cậu!" Mạc Doãn vừa lên tới sân thượng đã hét lên.
Lý Tu phản ứng cực nhanh, lập tức bật người đuổi theo. Y nhảy bổ tới, đè chặt người đàn ông xuống đất. Lần này, y rút kinh nghiệm, khóa chặt hai tay ông ta ra sau, quỳ một chân đè lên để khống chế sự giãy giụa.
"Xong rồi." Lý Tu quay đầu lại. "Gọi bệnh viện đến đi."
Mạc Doãn lau mặt, quay đi gọi điện. Giọng cậu đã lấy lại bình tĩnh, "A lô, tìm thấy rồi. Xin lỗi nhé, lại làm phiền mọi người. Ông ấy đang ở chỗ cũ của chúng tôi. Được, làm phiền mọi người đến đưa ông ấy về."
Hình như nghe thấy hai chữ "đưa về", Mạc Học Dân đột nhiên bớt vùng vẫy, miệng bắt đầu nức nở. Một mùi hôi khó chịu lan ra trong không khí. Ông ta khàn giọng nói, "Kẻ giết người... Mày là kẻ giết người..."
Mạc Doãn quay phắt lại.
Lý Tu vẫn giữ chặt ông ta, nét mặt không hề thay đổi, hoàn toàn phớt lờ chất lỏng đang loang dần bên cạnh cũng như lời buộc tội kia.
Khoảng nửa tiếng sau, xe bệnh viện đến. Nhân viên y tế mang theo cáng và dây đai cố định. Họ liên tục xin lỗi Mạc Doãn, nói rằng do thấy tình trạng của Mạc Học Dân gần đây có vẻ tiến triển tốt hơn nên mới lơ là để ông ta trốn ra ngoài.
Mạc Doãn chẳng buồn trách móc, chỉ sợ nếu mình làm quá, sau này họ sẽ ngại nhận lại ông ta. Ở thành phố này, bệnh viện chấp nhận điều trị cho Mạc Học Dân đã ít, nếu gây chuyện, e là chẳng còn nơi nào chịu nhận.
Xe cấp cứu nhấp nháy đèn rồi lăn bánh đi. Sân thượng lại trở về vẻ trống vắng ban đầu.
Lý Tu khẽ nghiêng cánh tay kiểm tra vết thương trên cẳng tay mình. Mạc Doãn bước tới, cúi đầu nhìn quần đồng phục của y, "Quần cậu bẩn rồi."
Lý Tu cúi nhìn, thản nhiên đáp: "Không sao."
"Tay Mạc Vũ Phàm đã khỏi chưa?" Y bất ngờ đổi chủ đề.
Mạc Doãn cau mày, ánh mắt đầy dấu hỏi.
Lý Tu nhún vai, "Quần thì có thể giặt, chứ vết thương thì phiền hơn đấy."
Mạc Doãn nhìn xuống cánh tay y, "Không sâu lắm, nhưng vẫn nên đi bệnh viện."
"Chỉ là vết xước nhỏ." Lý Tu hạ tay xuống. "Không cần đi bệnh viện."
Vừa nãy còn kêu phiền phức, giờ lại thành "vết xước nhỏ".
Mạc Doãn buông một câu dứt khoát, "Vậy thì đi mua cái quần trước đã."
Lý Tu kéo kéo ống quần, nhìn xuống phần từ đầu gối trở xuống, thở dài một hơi. Cả đoạn đó đã ướt sũng vì nước đọng trên sân thượng, chưa kể còn dính thêm một số thứ... Ừm, thứ mà tốt nhất đừng nên nhắc tên. Mùi thì miễn bàn, khó ngửi vô cùng.
Hai người lặng lẽ xuống lầu. Bên cạnh có một siêu thị nhỏ, Mạc Doãn bước vào, dùng tiền của Lý Tu mua một chiếc quần thể thao. Sau đó, họ tìm đến bồn nước công cộng trên lầu, nơi đèn đã tắt tối om.
Lý Tu nhanh chóng cởi giày, tất, rồi cởi luôn quần đồng phục. Y vốc nước lên, dội qua đầu gối và bắp chân để rửa sạch những gì "không tiện nhắc đến" lúc nãy.
Mạc Doãn đứng dựa vào tường, ôm chiếc quần thể thao, bình thản nói, "Tôi sẽ không cảm ơn cậu đâu. Cậu tự muốn đến, tôi không có nhờ."
Lý Tu không đáp, chỉ chăm chú dội nước. Một lúc sau, y mới ậm ừ: "Ừ."
Mạc Doãn lại lên tiếng: "Chuyện này cũng nằm trong danh sách 'việc muốn làm' của cậu à?"
Lý Tu bật cười, tiếng cười hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, nghe vô cùng thư thái. Cảm giác như y không phải đang rửa chân giữa đêm, mà là đang tận hưởng một chuyến du lịch nghỉ dưỡng, "Cũng gần gần vậy."
Lý Tu đứng thẳng lên, quay đầu nhìn Mạc Doãn, "Thực ra, tôi có do dự. Không biết có nên đến hay không."
Mạc Doãn im lặng, chỉ nhìn y.
Lý Tu nhún vai, "Nếu đến, có thể sẽ rước phiền phức. Với lại, tôi đoán chắc cậu cũng chẳng cần tôi giúp. Nhưng nếu không đến..." Cậu ngừng một chút, rồi lại nhoẻn cười, vẻ mặt chẳng chút hối hận. "Ừm, thôi thì tôi muốn đến."
Mạc Doãn cũng khẽ nhếch môi, "Gì đây? Cậu bắt đầu thương hại tôi rồi à?"
"Không hề."
Lý Tu dứt khoát chộp lấy chiếc quần thể thao trong tay Mạc Doãn, nhanh chóng xỏ chân vào. Quần vừa vặn, y thoáng vươn vai, rồi nói tiếp, "Chỉ là tôi thấy chúng ta có hơi giống nhau."
"Giống?"
Lý Tu mỉm cười, "Cậu không nghĩ vậy à? Cả hai chúng ta đều... có chút kỳ quặc."
Mạc Doãn không phản bác. Cậu đứng thẳng lên, tay khoanh ra sau, hơi nghiêng đầu nhìn Lý Tu.
Lý Tu từng nói y không biết mình thực sự muốn gì. Nhưng ngẫm lại, Mạc Doãn cũng chẳng rõ ràng hơn là bao. Đánh bại Lý Tu, đứng nhất toàn trường, sau đó thì sao? Thi đậu vào trường đại học danh giá, rồi tìm được công việc trong mơ? Mấy thứ mà ai ai cũng khao khát ấy, liệu có thực sự khiến cậu thỏa mãn, giúp cậu bình yên?
Không.
Cậu biết mình muốn gì.
Nhưng cái mong muốn đó thối rữa đến mức chính cậu cũng không dám nhìn thẳng vào.
Dù có che giấu bằng bao nhiêu mục tiêu cao đẹp, cái mùi hôi thối kia vẫn bốc lên, không cách nào át đi được.
Dù cả thế giới không hay biết, cậu thì biết.
Chỉ có cậu biết mình ngày đêm nghĩ gì, đang vật lộn với cái gì.
Mạc Doãn ngẩng đầu, nhìn góc tường nơi một mảng mạng nhện to đang lay động theo gió. Cậu bâng quơ nói, "Giá mà khi nãy quần cậu không bị bẩn thì tốt biết mấy."
13/O2/2O25