Nghề Đóng Vai Phản Diện

Chương 132: Mất ngủ



Trên đường về, Lý Tu gọi taxi, Mạc Doãn cũng nhảy lên ngồi chung.

Hai người ngồi ghế sau, mỗi người nhìn một hướng như đang giận dỗi nhau.

Vết thương trên tay Lý Tu được xử lý sơ qua ở phòng y tế trường. Còn chưa kịp về tới ký túc xá, điện thoại đã réo inh ỏi.

"Alo? Chuyện gì vậy? Không đi học buổi tối mà lén lút chạy đâu hả? Lại còn bị thương nữa—"

"À... bạn con có việc gấp ở nhà, con qua giúp, ai dè dính tí vết thương nhỏ thôi ạ."

"Giúp cái gì? Giúp bạn đi đánh nhau chứ gì?!"

"Không không, tình hình cậu ấy hơi phức tạp, để về ký túc xá con kể chi tiết cho. Được không?"

"Được! Nhưng lần này tốt nhất là con phải có lời giải thích nghe lọt lỗ tai, đừng có như lần trước bịa chuyện xạo ba mẹ nữa nghe chưa!"

Lý Tu cúp máy, đi được hai bước mới nhận ra Mạc Doãn vẫn lững thững phía trước, chắc nãy giờ cũng nghe hết cuộc gọi với phụ huynh rồi.

"Xong rồi hả?"

Xuống xe đi vào trường, Lý Tu rẽ vào phòng y tế, Mạc Doãn đi hướng ngược lại, trên vai đeo thêm cái balo, chắc là về lớp học tiếp.

Lý Tu giơ cánh tay lên, nhún vai: "Xong rồi."

Hai người cùng nhau về ký túc xá.

Trên đường đi, Lý Tu bắn tín hiệu trước: "Nhà tôi quản chặt lắm, tôi làm gì ở trường họ cũng biết hết. Chuyện tối nay, họ sẽ không tìm cậu đâu, nhưng... khả năng cao là họ sẽ điều tra rõ ràng cả gia cảnh nhà cậu luôn đó."

"Ờ, cậu cũng 'tốt nghiệp' từ nhà đó ra mà." Mạc Doãn buông một câu.

Câu này hơi bị bất ngờ, nhưng Lý Tu bật cười, cười xong lại im lặng.

Mạc Doãn cũng im lặng theo.

Câu nói đó không chỉ để đánh giá Lý Tu, mà cũng chính là đang nói về bản thân mình.

Nhận ra điều đó, Mạc Doãn tự nhiên thấy lạnh sống lưng. Chẳng lẽ... mình cũng đang dần trở nên "bất thường" sao?

Hồi tưởng lại, trước năm 10 tuổi, nhà Mạc Doãn tuy không phải khá giả gì nhưng cũng tạm ổn.

Hồi đó, bệnh của Mạc Học Dân (cha Mạc Doãn) vẫn chưa nặng lắm, ông vẫn đi làm được, uống thuốc đầy đủ nên trông không đến nỗi nào. Chỉ cần không giao tiếp sâu với ai, nhìn qua ông cũng chỉ như một ông chú trầm lặng, ít nói thôi.

Nhưng nếu lùi lại vài năm nữa thì sao? Mạc Học Dân hồi còn là học sinh sẽ thế nào nhỉ?

Chắc là một người lúc nào cũng im im, sợ lộ bệnh, suốt ngày đi đi về về một mình, chẳng kết bạn với ai, trong mắt mọi người là một thằng "dị dị" khó đoán.

Đêm đó là lần đầu tiên Mạc Doãn bị mất ngủ ở ký túc xá.

Nằm nghiêng trên giường, mắt mở thao láo nhìn cái lưng ghế ở bàn học trong bóng tối. Hai cái thanh sắt thẳng đứng của lưng ghế làm cậu liên tưởng đến mấy thứ chẳng hay ho gì. Cậu định nhảy xuống dẹp cái ghế đi, nhưng rồi nhận ra suy nghĩ của mình hơi bị... "căng", thế là cố kìm lại, quay mặt vào trong, nhắm mắt ngủ tiếp.

Hôm sau, cô chủ nhiệm quan tâm hỏi han Mạc Doãn, cậu bảo không sao, cô vỗ vai cậu, dặn mai thi đấu cho tốt.

Người dính nhiều "sóng gió" nhất lại là Lý Tu, người chỉ đi "hỗ trợ" đêm qua.

Như dự đoán, gia đình Lý Tu đã "bới" sạch thông tin về Mạc Doãn và chuyện tối qua. Trong cuộc gọi, cha Lý Tu cũng không phản đối việc y giúp bạn, thậm chí còn... hơi ưng bụng.

"Con biết quan tâm, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, ba rất vui. Nhưng mà... lần sau làm gì cũng báo về một tiếng nghe chưa? Tối qua ba mẹ lo muốn rớt tim ra ngoài luôn đó!"

Lý Tu im lặng, vì cãi qua cãi lại thì kiểu gì cũng thua, thôi thì nhận lỗi cho lẹ, hứa hẹn lần sau không tái phạm.

Nhưng thái độ ngoan ngoãn này lại khiến cha y nghi ngờ, "Nhận lỗi nhanh vậy, thật lòng hay qua loa cho có lệ?"

Thế là Lý Tu "tung chiêu" phản kháng nhẹ, nhưng cha y nhanh chóng lấy "hai mươi mấy năm kinh nghiệm sống" đè bẹp ý kiến đó. Cuối cùng, Lý Tu ngoan ngoãn: "Dạ con biết rồi ạ", kết thúc cuộc gọi một cách đầy "tươi sáng".

Quy trình này quen thuộc như cơm bữa. Lý Tu thậm chí đoán trước được cha y sẽ nói gì và nói với tông giọng ra sao.

Thật lòng mà nói, y không hề ghét hay oán trách ba mẹ mình, chẳng có chút cảm xúc tiêu cực nào với họ cả.

Theo quan sát của Lý Tu, ba mẹ y thuộc "tầm trung" trong dàn phụ huynh xung quanh: không quá thoáng như mấy gia đình tôn trọng con cái tuyệt đối, mà cũng chẳng "phũ" như mấy nhà chẳng quan tâm gì. So với hoàn cảnh của Mạc Học Dân mà y thấy hôm qua, thì ba mẹ y... còn lâu mới được liệt vào hàng "tệ nhất".

Vấn đề không nằm ở người khác, vấn đề nằm ở chính bản thân y. Chỉ là y không biết nên giải quyết thế nào, hoặc thậm chí chẳng buồn tìm cách giải quyết, cứ thế mà chìm đắm trong nỗi đau của sự cô độc vô hình. Cảm giác này thật kỳ lạ, y không hề ghét bỏ nó, chỉ đơn giản là... không vui. Đôi khi, y còn có ham muốn phá hoại điên rồ, muốn thử xem cảm giác "hủy diệt" một thứ gì đó thì sẽ thế nào.

Mọi thứ tốt đẹp y đều đã thử qua: làm học sinh gương mẫu, đứa con hiếu thảo, người bạn tốt, học tập xuất sắc, đối xử tử tế với mọi người... nhưng chẳng có thứ nào khiến y hạnh phúc cả. Có lẽ y đã sai ngay từ bước đầu, sai trong cách nỗ lực. Nhưng lý trí (hay còn gọi là IQ) lại bảo y rằng: sa ngã để "theo đuổi tự do" là lựa chọn ngu ngốc nhất. Mà khoan... cái y muốn thật sự có phải là tự do không nhỉ?

Một ngõ cụt. Ngõ cụt chính hiệu, không lối thoát.

*

Học sinh lớp Thí nghiệm (2) đã quá quen với cảnh tượng "Thủ khoa toàn trường" đứng canh trước cửa lớp đợi "Á khoa" đi ăn trưa.

Tin đồn và buôn chuyện thì không chừa một ai, bất kể học sinh giỏi hay dốt. Áp lực học càng lớn, người ta càng khoái tám mấy chuyện nhảm nhí để xả stress.

Vừa ra khỏi lớp, đám học sinh lớp 2 vừa rỉ tai nhau.

"Ê, nếu thằng đó là con gái, tao thề luôn là tao nghĩ hai người này yêu nhau á!"

"Coi kìa, mở rộng tư duy giùm cái! Không lẽ nam với nữ mới yêu nhau được hả?"

"Bố tổ... cái này mà gọi là 'mở rộng tư duy' á?"

Trong tiếng cười khúc khích đầy mờ ám, Chung Gia Minh ngước lên nhìn ra cửa lớp. Lý Tu đang đứng nghiêng người dựa vào cửa, gặp ai quen biết trong lớp bước ra đều cười chào hỏi nhiệt tình. Mấy đứa xung quanh cười cười khó hiểu, nhưng Lý Tu vẫn bình thản cười đáp lại, kiểu "Tui đây thân thiện lắm, muốn tám gì cứ tới."

Cả trường ai cũng biết Lý Tu – Thủ khoa đẹp trai, tính tình thân thiện, không kiêu căng, lúc nào cũng hòa đồng với mọi người. Mà điều này lại hoàn toàn trái ngược với Mạc Doãn – Á khoa mặt lạnh như tiền, suốt ngày im ỉm. Điều khiến học sinh toàn trường thắc mắc nhất chính là: Sao hai người này lại có thể "dính" với nhau như hình với bóng? Một người thì hoạt bát, hay chủ động bắt chuyện, còn người kia... ừ thì, ít ra là cũng không phũ thẳng mặt với Lý Tu.

Mạc Doãn là học sinh nghèo duy nhất trong trường. Ngay khi vừa nhập học, cậu đã được "lên sóng" bảng thông báo. Buổi trưa sau giờ ăn, học sinh thường hay lượn lờ quanh bảng tin xem này xem nọ, nên chuyện về Mạc Doãn cũng được truyền đi nhanh như gió.

Thực ra, cũng có không ít người từng muốn kết bạn với Mạc Doãn, giống như Mạc Vũ Phàm ấy.

Mục đích thì mỗi người một kiểu: có người đơn giản là thương cảm muốn giúp đỡ, có người thì muốn "học lỏm" bí quyết học bá của cậu. Nhưng tiếc ghê... tất cả đều thất bại.

Vụ Mạc Vũ Phàm đánh nhau với Mạc Doãn tuần trước đã làm "rung chuyển" từ khối 10 đến khối 12. Mấy câu chuyện tám qua tám lại biến hóa đủ kiểu, mỗi phiên bản một chi tiết khác nhau, nhưng điểm chung duy nhất là: Hai đứa này từng ngồi cùng bàn rồi sau đó "toang" luôn.

Mọi người đều ngầm hiểu một điều: Mạc Doãn không phải kiểu người dễ chọc vào, tốt nhất là tránh xa để không ăn hành. Còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, bình yên mà sống qua năm cuối đi!

Vậy mà một người khó tiếp cận như thế, Lý Tu rốt cuộc đã "cưa đổ" kiểu gì mà chẳng những không ăn đấm, còn đứng đây cười cười như chủ nhà đón khách thế này?

Hôm nay, Lý Tu mặc đồng phục mùa thu – áo sơ mi dài tay. Trời thì vẫn còn nóng, cả lớp có mỗi y diện sơ mi. Bờ vai rộng, eo thon, mặc sơ mi vào nhìn kiểu "soái ca" lồ lộ, khiến cả lớp được phen nhốn nháo, đứa nào cũng trêu: "Lý Tu hôm nay mặc đồ 'làm màu' ghê ta!"

Lúc xếp hàng lấy cơm ở căng-tin, có người lỡ va vào cánh tay của Lý Tu, y không nói gì, nhưng người kia lại bị Mạc Doãn phía trước quét cho một ánh mắt lạnh lẽo, đứng khựng lại như bị điểm huyệt.

Lý Tu vội trấn an, "Không sao đâu."

Mạc Doãn cũng chẳng thèm nể nang, liếc Lý Tu một cái lạnh như băng rồi bưng khay cơm bỏ đi thẳng.

Người kia lúc này mới để ý, hỏi Lý Tu, "Cậu bị thương à?"

"Không nghiêm trọng đâu." – Lý Tu trả lời, rồi cầm khay cơm bằng tay trái đi tìm Mạc Doãn. Người kia nhìn theo, lúc này mới nhận ra, "Ơ, thằng này nó cầm khay cơm bằng tay trái? Tay phải đâu rồi?"

Đám đông phía sau bắt đầu xì xào, "Nghe bảo tối qua lúc về ký túc, tay phải nó bị thương. Nhìn dấu vết... hơi giống bị cắn ấy nhỉ?"

Thế là cả hội lại nhao nhao đoán già đoán non. Cuộc sống học đường buồn tẻ, không tám chuyện thì biết làm gì? Và dĩ nhiên, ai cũng nghi ngờ là vết cắn này... từ Mạc Doãn mà ra, giống hệt vụ của Mạc Vũ Phàm dạo trước.

"Đúng là dũng sĩ! Không sợ chết mà dám chọc Mạc Doãn..."

Lương Kiến Hào, chúa tể hóng hớt của lớp, huých vai Chung Gia Minh, bắn liên thanh, "Này, này, ông đi thi đấu cùng họ, có nội tình gì không? Bật mí chút đi chứ, Hoàng tử Vật lý!"

Chung Gia Minh nhíu mày, "Cái gì mà 'nội tình'? Đang viết tiểu thuyết đấy à?"

"Giỡn thôi mà, căng gì."

Chung Gia Minh cúi đầu nhớ lại, thật ra cậu cũng chẳng hiểu nổi tại sao Mạc Doãn lại đối xử khác biệt với Lý Tu như thế. Lớp 12 rồi, ai cũng tập trung học hành, đâu rảnh mà quan tâm mấy chuyện lãng mạn. Nhưng mà... thử hỏi ai kiểm soát được cảm xúc 100% chứ?

Lương Kiến Hào tựa cằm lên bàn, lầm bầm, "Đùa chứ, nếu coi cậu ta là con gái, thì cũng khá xinh đấy nhỉ?"

Chung Gia Minh lườm cái sắc như dao cạo. Lương Kiến Hào lườm lại, mắt tròn mắt dẹt, "Ơ kìa, tôi chỉ nói cho vui thôi mà?"

"Vui gì mà nhảm nhí."

"Thì... buồn quá mới nhảm chứ sao!"

Chung Gia Minh quay mặt đi, không thèm đôi co.

Lương Kiến Hào lại đá nhẹ vào ghế cậu ta, "Mai thi đấu nhớ cố lên nhé."

Chung Gia Minh vừa định quay đầu lại, đã nghe giọng cười nham hiểm của thằng bạn trời đánh, "Nhớ hóng cho tôi ít tin nóng nhaaaa!"

Cậu ta tức mình kéo ghế ra một phát thật mạnh, tiếng động lớn đến nỗi cả lớp quay lại nhìn. Chung Gia Minh lúng túng cúi đầu, giả vờ bận rộn, lén ngước lên thì thấy... ơ kìa, có một người trước mặt ngồi yên bất động, không thèm để ý gì hết. Ngoài "người nào đó", ai lọt vào mắt xanh của Mạc Doãn được chứ?

Còn Mạc Doãn? Không biết, không cần biết. Ai bàn tán gì về mình, cậu cũng chẳng bận tâm. Tối đó, tan học, Lý Tu cùng Mạc Doãn về ký túc. Lý Tu hỏi, "Hôm nay bệnh viện có liên hệ với cậu không?"

"Không." – Giọng Mạc Doãn cứng đờ, rõ ràng không muốn nói thêm. Vậy nên Lý Tu cũng thôi, không hỏi nữa.

Đi được vài bước, Mạc Doãn bỗng khẽ ngáp một cái. Cậu vốn định nhịn, mà nhịn không nổi, ngáp một cái xong... lại ngáp thêm cái nữa.

Lý Tu nhìn, bật cười, "Hôm qua ngủ không ngon à?"

Mạc Doãn... không thèm trả lời.

Tối qua cậu trằn trọc mãi không ngủ nổi, ký ức cũ cứ như virus xâm chiếm não bộ, lôi cậu vào một vũng lầy không đáy. Càng muốn ngủ nhanh thì não lại càng "phản chủ", quay đi quay lại chỉ toàn hiện lên cảnh Mạc Học Dân phát điên trên sân thượng. Sáng nay lên lớp, cậu hiếm hoi bị mất tập trung, mắt thì cứ muốn "chào cờ" mà đầu thì cứ lờ đờ như sắp "đơ toàn tập". Cậu biết rõ mình bị thiếu ngủ cộng thêm stress quá độ.

Về đến ký túc, Mạc Doãn vừa rửa mặt xong đã lăn ngay lên giường. Mai là ngày thi đấu, giờ phải tranh thủ ngủ cho đã, mà cái não thì cứ căng như dây đàn. Cậu phát hiện mỗi khi đến mấy thời khắc quan trọng trong đời, là thể nào cũng có biến, như thể ông trời rảnh quá muốn chơi cậu cho vui. Nhưng không, không được nghĩ vậy, nghĩ thế chẳng khác nào mở đầu cho một cuốn tiểu thuyết về chứng hoang tưởng bị hại!

Ờ thì... cũng không đến nỗi tệ lắm. Ít nhất thì ông Mạc Học Dân cũng "phá chuồng" hôm qua chứ không phải hôm nay, coi như cho cậu thêm ngày để "hồi sức cấp tốc".

"Xong rồi... quên nó đi..." – Mạc Doãn lẩm bẩm, nhắm mắt chặt như ai dán keo 502. Cậu cố ép não trống rỗng, nhưng cái buồn ngủ ban ngày còn bám dai như keo con voi giờ lại "say goodbye" không một lời nhắn nhủ. Thay vào đó, một đôi mắt trống rỗng, điên dại chợt hiện lên trong đầu, nhìn chằm chằm vào cậu.

"Đứng hình" khoảng ba giây, Mạc Doãn bật dậy. Mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng, cơn buồn ngủ mất dạng nhưng mệt mỏi thì vẫn ở lại không rời. Lúc này, có tiếng gõ cửa.

Mạc Doãn lết xuống giường. Ai gõ thì chắc chắn là Lý Tu rồi, giờ này ai dám bén mảng tới gần cậu nữa chứ?

Nhìn sắc mặt của Lý Tu, cậu đoán ngay là trạng thái của mình đang "báo động đỏ".

"Có chuyện gì?" – Cậu khàn giọng hỏi, nhận ra giọng mình như cái loa rè. Mà kệ, không quan trọng.

"Không ngủ được hả?" – Lý Tu hỏi.

Mạc Doãn chẳng buồn phủ nhận. Ở trước mặt Lý Tu, cậu gần như không còn gì để giấu giếm nữa rồi.

Lý Tu thò tay vào túi quần, lôi ra một cục... khăn giấy?! Rồi chìa cho cậu.

"Đưa tôi khăn giấy làm gì? Mới rửa mặt rồi, đâu cần nữa?" – Mạc Doãn chớp mắt, mặt kiểu câm nín không hiểu gì.

Lý Tu không nói, chỉ túm lấy cổ tay cậu, lật ngửa bàn tay đang hơi co lại, đặt cục khăn giấy lên đó. Lúc này Mạc Doãn mới thấy trong giấy có cái gì đó. Mở ra xem, là một viên thuốc màu trắng.

"Thuốc ngủ ngắn hạn." – Lý Tu giải thích.

Mạc Doãn ngớ người, ngẩng lên hỏi ngay: "Ngắn cỡ nào?"

"Khoảng 6 tiếng, đủ để cậu ngủ tới sáng."

Mạc Doãn híp mắt nghi ngờ. Cái suy nghĩ "Đây có khi nào là chiêu trò của đối thủ" cứ lởn vởn trong đầu. Ai biết được, lỡ đâu thằng này định "xử" mình ngay trước trận đấu thì sao? Ờ thì biết là hơi hoang tưởng, nhưng kệ, cẩn tắc vô áy náy.

Nhìn ánh mắt đầy đề phòng của cậu, Lý Tu phì cười: "Chờ chút."

Hắn quay người đi, Mạc Doãn bèn lẽo đẽo theo sau, nắm chặt viên thuốc như nắm "mạng sống". Về phòng mình, Lý Tu lôi từ ngăn kéo ra cả hộp thuốc, sạch sẽ tinh tươm, không nhãn mác gì hết. Mạc Doãn ngửi thử: "Ừm, không mùi, cũng không phải thuốc chuột..."

"Y chang viên cậu đang cầm đó." Lý Tu nhếch môi cười cười.

Y lấy một viên, cho ngay vào miệng nuốt "rào" một cái, điệu nghệ như dân chuyên nghiệp. Nuốt xong còn "há họng" cho Mạc Doãn kiểm tra. "Thấy chưa? Không giấu gì đâu."

Mạc Doãn nhíu mày, nhìn hộp thuốc, lắc qua lắc lại nghe kêu lóc xóc, rồi tự mình lấy ra một viên, bắt chước Lý Tu bỏ vô miệng nuốt khan. 

Lý Tu khoanh tay, dựa vào ghế, nhướng mày hỏi: "Thấy sao?"

"Đắng!" – Mạc Doãn mặt lạnh như tiền, buông một câu cụt lủn.

Lý Tu cười, lắc đầu nói: "Vậy thì để tôi mời cậu ăn kẹo nhá."

14/O2/2O25