Nghề Đóng Vai Phản Diện

Chương 133: Trò chơi



Đây là một chiếc xe buýt nhỏ, thầy dẫn đoàn đứng ở hàng ghế đầu, liên tục vẫy gọi mấy đứa dễ say xe lên ngồi phía trước cho đỡ khổ.

Mặc kệ sự náo nhiệt ấy, Mạc Doãn và Lý Tu vẫn chọn ghế cuối. Sau lưng hai người họ chẳng còn ai cả.

Thuốc của Lý Tu hiệu quả thật. Mạc Doãn đêm qua ngủ một mạch, nhưng khi tỉnh dậy vẫn thấy mệt mỏi như chưa từng được nghỉ ngơi. Không biết là do cơ thể thật sự rã rời, hay chỉ đơn thuần là do tâm lý bất an. Mạc Doãn thở dài, tự nhủ mình phải cảnh giác, nhưng rồi lại sợ chính sự cảnh giác ấy là dấu hiệu của việc mình đang trở nên hoang tưởng. Quay tới quay lui, cậu cảm thấy mình như bị kẹt trong một mớ bòng bong.

Lòng bàn tay đã ướt mồ hôi từ bao giờ, tim đập loạn xạ như thể đang báo trước điều gì xui xẻo sắp xảy ra.

Mạc Doãn ngửa đầu tựa vào ghế, cảm giác nhịp tim không hề dễ chịu chút nào.

"Nghe nhạc không?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Mạc Doãn liếc mắt sang trái một chút.

Lý Tu nhìn cậu, tháo tai nghe bên phải của mình ra.

Nghĩ một lúc, Mạc Doãn khẽ gật đầu.

Lý Tu đưa tai nghe cho cậu. Giai điệu dịu dàng và trôi chảy len vào tai Mạc Doãn. Một bài hát xa lạ bằng thứ ngôn ngữ cậu chưa từng nghe qua.

Mạc Doãn chẳng buồn hỏi lời bài hát có ý nghĩa gì. Cậu cảm thấy như vậy lại hay, cứ như thể mình đang trôi nổi trong vũ trụ, nhỏ bé và đối diện với bao điều chưa biết.

Dần dần, cậu thả lỏng hơn.

Mạc Doãn nghiêng đầu nhìn Lý Tu, Lý Tu cũng quay sang khi cảm nhận được ánh mắt của cậu.

"Cảm ơn." Mạc Doãn nói.

Lý Tu thoáng sững người. Y không trả lời, cũng chẳng nở nụ cười quen thuộc.

Mạc Doãn tưởng mình sẽ hối hận vì câu cảm ơn vừa rồi, nhưng không, cậu lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Mọi thứ diễn ra tự nhiên như vậy, cần gì phải nghĩ ngợi thêm.

Mạc Doãn quay đi, một lát sau mới nghe Lý Tu lên tiếng: "Cảm ơn vì đã cảm ơn."

Câu nói kỳ lạ thật đấy, nhưng Mạc Doãn lại cảm thấy mình hiểu được.

Cuộc thi diễn ra suôn sẻ. Khi làm bài, Mạc Doãn không hề bị phân tâm, chỉ có điều mồ hôi ra hơi nhiều. Cậu cũng chẳng rõ mình làm được bao nhiêu phần trăm, nhưng ít nhất cũng thầm thở phào khi biết phần thi thực hành sẽ diễn ra vào ngày hôm sau.

Ra khỏi phòng thi, Mạc Doãn đứng tần ngần trước cửa, chợt nhận ra mình đang vô thức đợi Lý Tu tới tìm.

Lý Tu không để cậu đợi lâu. Khi Mạc Doãn định xoay người đi thì y đã xuất hiện.

"Sao rồi?" Lý Tu hỏi.

Mạc Doãn im lặng. Ai lại muốn so đáp án với đối thủ chứ?

Lý Tu cười cười: "Ý tôi là, cậu còn chịu nổi không?"

À, hỏi về sức khỏe à... Thế thì lại càng không muốn trả lời.

Mạc Doãn lùi chân một chút, giọng thản nhiên: "Đi thôi, ra chỗ tập trung."

Buổi trưa, trường tổ chức thi cũng chịu trách nhiệm luôn phần ăn uống. Học sinh trường Khoa Phụ đều ngồi cùng bàn. Mạc Doãn ngồi xuống, Lý Tu cũng yên vị bên cạnh cậu, như thể điều đó là hiển nhiên. Chung Gia Minh ở phía đối diện quan sát mà trong lòng thấy đủ loại cảm xúc lẫn lộn.

Sau bữa trưa, mọi người lên xe về trường. Chung Gia Minh ngồi phía sau, cùng hàng với Mạc Doãn và Lý Tu nhưng cách nhau lối đi giữa xe.

Hai người họ, mỗi người một bên tai nghe, tay khoanh trước ngực, mắt nhắm nghỉ ngơi, trông cứ như sinh ra đã hợp vibe vậy.

Thật kỳ lạ. Với hiểu biết của Chung Gia Minh về hai người kia, cậu ta càng nghĩ càng thấy Mạc Doãn và Lý Tu hoàn toàn không cùng tần số.

Mà chuyện này thì liên quan gì đến cậu ta đâu nhỉ? Vậy mà cậu ta vẫn chẳng thể ngăn bản thân cứ để tâm đến họ.

Suốt hai tiếng đồng hồ trên đường về, hơn một nửa thời gian Chung Gia Minh đều đang... âm thầm quan sát. Dù Lý Tu và Mạc Doãn cả chặng đều nhắm mắt nghe nhạc, chẳng hề có động thái gì đặc biệt.

Xe đến cổng trường, bác tài thắng gấp, Chung Gia Minh còn đang mải suy nghĩ thì bất ngờ nhào về phía trước, suýt nữa hôn vào lưng ghế của người ngồi trước.

"Động thái đặc biệt"? Mình đang nghĩ cái quái gì thế? Chẳng lẽ thật sự bị mấy câu đùa của Lương Kiến Hào tẩy não rồi sao?

Chung Gia Minh lắc đầu nguầy nguậy, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc sang bên cạnh.

Mạc Doãn tháo tai nghe đưa lại cho Lý Tu. Lý Tu nhận lấy, ánh mắt đầy dịu dàng, thì thầm câu gì đó với Mạc Doãn. Mạc Doãn cúi đầu, Chung Gia Minh bị Lý Tu che mất tầm nhìn, chỉ thấy được cằm nhọn nhọn của Mạc Doãn và đôi môi khẽ mấp máy đáp lại, nghe có vẻ không phải câu gì khó chịu lắm. Hai người họ... trông hợp nhau thật sự.

"Về ký túc xá rồi so đáp án không?" Lý Tu hỏi.

Mạc Doãn tỉnh bơ: "Không cần thiết."

"Thật chứ? Lần trước tôi so đáp án với người khác, hình như cậu ngồi gần đấy... hóng hớt hả?"

"...Cậu đừng có mà nói bậy."

Mạc Doãn đẩy Lý Tu một cái, Lý Tu đứng dậy nhường đường, Mạc Doãn nhanh chân lách qua đầu gối y rồi đi ra ngoài. Lý Tu theo sau, đi được hai bước thì quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Chung Gia Minh đang dán chặt vào hai người họ với một biểu cảm đầy... ừm, khó diễn tả. Vừa chạm mắt, Chung Gia Minh liền vội vàng quay đi, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Về đến ký túc xá, hiếm hoi lắm Mạc Doãn mới cảm thấy mệt mỏi thật sự. Cậu thả người xuống giường, lười đến mức chẳng buồn đóng cửa. Có khi là cố tình, vì Lý Tu chẳng mấy chốc đã lò dò qua, tiện tay đóng cửa lại, rồi đứng ngay bên giường cậu.

"Thật không muốn so đáp án à?" Giọng Lý Tu vang lên, trong tai Mạc Doãn nghe cứ như đang... thả thính.

Thật ra, muốn hay không là do tâm lý thôi. Nếu đủ tự tin thì chẳng cần so. Nhưng mà... nếu đủ tự tin thì cũng đâu có gì phải sợ so đáp án nhỉ? Thôi kệ, so thì so! Biết đâu Lý Tu sai còn nhiều hơn mình thì sao?

Mạc Doãn bật dậy quá nhanh, đập đầu cái cốp vào giường tầng trên. Cậu há miệng câm lặng ôm đầu, lăn lộn trên giường như con tôm luộc.

Giường rung bần bật, rồi có một sức nặng dư thừa áp xuống. Bàn tay đang ôm đầu của Mạc Doãn bị ai đó kéo ra. Cậu hé mắt, chỉ thấy... mấy cái cúc áo sơ mi trước mặt mình.

"Sưng rồi kìa."

Hơi thở của Lý Tu phả lên trán cậu, vừa nóng vừa... nhột.

"Không sao."

Mạc Doãn lầm bầm, cố rút tay ra khỏi tay Lý Tu, nhưng lần này không thoát nổi. Lý Tu tay to, sức mạnh. Ngẩng đầu lên, Mạc Doãn phát hiện Lý Tu đang nhìn mình.

Vừa nãy Lý Tu đứng sát giường, thấy cậu đập đầu cái rầm nên quỳ luôn lên giường để xem. Lưng y gần như áp sát giường tầng trên, đầu gối thì chống xuống giường, tạo thành một góc ba cạnh bao trọn Mạc Doãn bên trong, hơi ấm từ cơ thể tỏa ra xung quanh.

Khoảng cách này... gần quá! Mạc Doãn bắt đầu cảm thấy không thoải mái. "Tôi không sao." Cậu lạnh giọng, lần nữa cố rút tay, lần này đã ước lượng lực vừa đủ, thành công thoát khỏi bàn tay Lý Tu.

Lý Tu nghiêng đầu, nhìn Mạc Doãn chằm chằm. Khuôn mặt cậu trắng nhợt vì mệt, nhưng biểu cảm lại sắc lạnh, đường nét khuôn mặt mỏng manh kiểu như vừa có thể tự làm tổn thương bản thân, vừa có thể làm tổn thương người khác.

Rồi... Lý Tu làm một việc có thể khiến y bị ăn đấm bất cứ lúc nào.

Khi Mạc Doãn vừa cúi người định chui xuống giường, Lý Tu bất thình lình... đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi cậu.

Cả người Mạc Doãn lập tức hóa đá. Đơ trong vài giây, cậu chậm rãi quay đầu lại.

Lý Tu điềm nhiên nhìn cậu, còn Mạc Doãn thì cũng lặng lẽ nhìn lại. Điều kỳ lạ là... dù vừa bị hôn, cậu chẳng hề cảm thấy bị xúc phạm hay khó chịu.

Giống như lúc trên xe, khi Lý Tu đưa tai nghe cho cậu vậy. Không có bất kỳ sự vụ lợi hay toan tính nào, chỉ là một sự thân mật đơn giản đến cực đoan. Hai kẻ lập dị chia sẻ với nhau một điều gì đó. Tất cả như một kết quả tất yếu. Có lẽ từ rất lâu rồi, khi bản thân nhận ra mình có sự chú ý khác thường dành cho người kia, hạt giống này đã được gieo.

Không bị đấm, Lý Tu tranh thủ hôn cái thứ hai, lần này là trực diện.

Môi chạm môi. Cả hai đều mở mắt. Vì quá gần, chẳng ai nhìn rõ gương mặt đối phương, chỉ thấy thế giới phản chiếu trong đôi mắt kia.

Tim Mạc Doãn khẽ tăng nhịp. Cậu hơi mấp máy môi định nói gì đó, thì Lý Tu đã nhắm mắt lại, hàng mi dài khép lại, che đi đôi mắt ấy. Mạc Doãn vẫn còn đang ngơ ngác, môi khẽ mở, bản năng mà đáp lại. Đây là lần đầu tiên cậu gần gũi với ai như vậy, hôn môi một người, chạm vào lưỡi người ta, cảm giác thật kỳ lạ... mà cũng chẳng muốn dừng lại.

Mạc Doãn từ từ nhắm mắt, hai tay buông khỏi thành giường, vòng lên cổ Lý Tu. Lý Tu nhích đầu gối lên trước, gần như phủ trọn người cậu.

Không biết họ hôn nhau bao lâu, chỉ biết khi rời ra, môi Mạc Doãn ướt át, có chút tê rát vì bị "cày xới" quá đà. Hai đôi mắt đối diện, một đen láy, một ánh màu hổ phách, đều trong veo lạ thường.

"...So đáp án thôi." Mạc Doãn khẽ nói.

Hai người đều thuộc dạng trí nhớ siêu phàm, mỗi đứa chiếm một cái ghế, ngồi trước bàn học dài ngoằng, cầm giấy nháp so đáp án từ đầu tới cuối. Hầu hết đều giống nhau, chỗ nào bất đồng thì lôi nhau ra tính lại, ai đúng ai sai đều có cả.

"Ngó qua ngó lại," Mạc Doãn cắn nhẹ đầu bút, "hình như điểm chúng ta ngang ngang nhau."

Lý Tu gật gù: "Chênh lệch chắc không quá hai điểm."

Xem như hòa rồi còn gì! Giờ chỉ còn bài thi thực hành ngày mai là quyết định tất cả. Sau đợt huấn luyện cường độ cao, Mạc Doãn tự tin mình không thua Lý Tu đâu.

Mạc Doãn liếc điện thoại, đã bốn rưỡi. Căng-tin năm giờ mới mở, đợi thêm chút nữa là có thể xuống ăn tối.

Không gian trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng. Khóa màn hình điện thoại, Mạc Doãn đứng dậy kéo rèm cửa. Ban ngày cậu ít khi kéo rèm, vì thích ánh nắng, nhưng hoàng hôn thì... không hứng thú lắm. Nhìn mấy đám mây đỏ cam ngoài kia, cậu hay cảm thấy trống trải, như thể có chút buồn bã, dù bản thân cũng chẳng hiểu vì sao lại buồn.

Kéo rèm xong, Lý Tu cũng bước tới, đứng cạnh Mạc Doãn, cùng nhau ngắm ánh hoàng hôn nhòe mờ qua lớp vải dày.

Có thể vì đứng yên thế này hơi chán, hoặc do căng-tin chưa mở, hay đơn giản vì ngày mai thi rồi nên hôm nay cần thư giãn, tránh áp lực... Tóm lại là, hai người lại hôn nhau.

Lý Tu cao hơn chút, nên Mạc Doãn phải hơi ngẩng đầu. Khi môi chạm môi, cơ thể cậu nhẹ bẫng như sắp ngã tới nơi, thế là cả hai... ôm nhau.

Buổi tối, Mạc Doãn lại y như hôm qua: đánh răng rửa mặt xong là muốn ngủ ngay. Nhưng mà, cũng y như hôm qua, cậu lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa. Mạc Doãn xuống giường mở cửa.

Vẫn là Lý Tu, vẫn chia cho cậu một viên thuốc ngủ, cả hai cùng nuốt khan. Hôm qua, Lý Tu còn đề nghị cho cậu viên kẹo, nhưng Mạc Doãn thấy đề xuất đó quá trẻ con, bèn lườm một cái rồi quay lưng đi thẳng.

Thuốc đắng ngắt, dư vị còn vương lại trong miệng.

Hai người nhìn nhau vài giây, chẳng rõ ai chủ động trước, hoặc có thể cả hai đều chủ động. So với ban ngày, lần này họ thoải mái hơn hẳn. Không còn kiểu hôn rồi mới lóng ngóng ôm, mà là ôm trước, hôn sau.

Mạc Doãn mặc đồ ngủ, Lý Tu cũng vậy. Họ hôn nhẹ nhàng, như đang khám phá, rồi từ từ mở miệng, thử những tiếp xúc thân mật hơn. Tay Mạc Doãn vòng qua vai Lý Tu, còn tay Lý Tu ôm lấy lưng cậu. Sống mũi cạ nhau, cả hai đều say mê tận hưởng nụ hôn như thể đây là một trò giải trí thuần khiết nhất trên đời.

"Cậu buồn ngủ chưa?" Mạc Doãn thì thầm.

"Chưa."

Vị đắng trong miệng đã tan, còn thuốc thì cần thêm thời gian mới phát huy tác dụng... Dù sao thì, lý do gì cũng được. Hai người cứ tiếp tục trò chơi mới lạ và đầy kích thích này, cho tới khi thật sự muốn ngủ mới thôi.

14/O2/2O25