Tối về nhà, cả phòng đầy mùi rượu.
Bố tôi lại uống say, nằm ngủ ngáy như sấm.
Tôi đắp tạm cho ông cái áo, nhìn về phòng ngủ chính — cửa vẫn đóng kín.
“Hầy…”
Tôi thở dài, mong dì Mã có thể kiên cường, đừng làm chuyện dại dột.
Tắm rửa xong, làm vài bài rồi tắt đèn ngủ.
Chưa được bao lâu, mơ màng… tôi cảm giác gai người.
Hơi mở mắt — trong bóng tối, có một người đàn bà tóc xõa ngồi bên giường, nhìn chằm chằm tôi, không nhúc nhích.
Tôi dựng hết tóc gáy:
“D… dì… dì ạ?”
Dì Mã bật đèn bàn, đôi mắt trừng vào tôi:
“Mày ngủ không cởi quần áo à?”
“À…” tim tôi đập thình thịch, tôi nuốt nước bọt:
“Bố cháu uống say… cháu sợ ông ấy nôn hoặc cần gì, nên không dám cởi… để tiện đi ra chăm.”
Dì Mã đưa tay đặt lên cổ tôi:
“Diễn Duy… hôm đó sao mày phải ra ngoài?”
“Cháu xin lỗi dì.”
Tôi cúi đầu, câu này tôi không biết đã nói bao nhiêu lần.
“Nếu không phải cháu… An An đã không bị hại…”
“Mày nói sẽ thay An An hiếu thuận tao.”
Dì Mã bật cười lạnh.
Rồi bà nhảy bổ lên, đè tôi xuống giường, bóp chặt cổ:
“Mày xứng chắc!?”
Tôi đá đổ tủ đầu giường, cố vùng vẫy:
Dì Mã nghiến răng:
“Làm tổn thương con tao — đứa nào tao cũng không tha!
Đầu tiên là mày.
Tiếp theo là Ngô Triết!”
Đúng lúc ấy, bố tôi đạp cửa xông vào.
Ông túm cổ áo dì Mã, kéo mạnh bà ta ra.
“Mày điên à!!!”
Bố tôi vừa tỉnh rượu, mắt vẫn đỏ.
Ông quăng dì Mã vào sau cánh cửa, vẫn chưa hả giận, còn đ.ấ.m thêm hai cái:
“Con mình c.h.ế.t thì mày muốn hại người khác à!?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dì Mã co rúm như con tôm chín, ôm đầu khóc.
Bất ngờ bà bật dậy, ôm chân bố tôi c.ắ.n một cái.
“Con trai ông g.i.ế.c con gái tôi — tôi phải g.i.ế.c nó!”
Bố tôi đá bà ra, cúi xuống xoa chân, rồi nhổ nước bọt:
“Mở to mắt mà nhìn!
Là Ngô Triết g.i.ế.c con mày!
Còn mày không dám hé một câu!
Thứ hèn nhát như mày mà xứng làm mẹ An An chắc!?”
Dì Mã sững lại.
Như người bị nhập tà, bà thì thầm:
“Là… Ngô Triết…
Nó g.i.ế.c An An…”
Nói rồi, dì Mã vịn tường đứng dậy, loạng choạng bước ra ngoài.
Bố tôi liếc theo, chống nạnh:
“Chưa c.h.ế.t hả?”
Tôi ôm cổ, lắc đầu, nghẹn giọng:
“Dì ấy… tâm trạng rất tệ… bố đừng kích dì nữa…”
Bố tôi châm điếu thuốc:
“Đồ vô dụng.”
Ông day thái dương:
“Xem bộ dạng này… tối nay nhỏ Tiểu Tần lại phát điên.
Diễn Duy, con dọn đồ, đêm nay sang nhà bạn ngủ.”
Tôi vội dạ, xuống giường mang giày.
Trước khi ra khỏi nhà, tôi lại đứng trước cửa phòng dì Mã, muốn gõ… lại không dám.
Thôi vậy.
Thời gian là liều t.h.u.ố.c tốt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sẽ xoa dịu mọi đau thương.
24
Tôi ngủ nhờ nhà bạn thân một đêm.
Hôm sau lên lớp, tôi cứ ngẩn ngơ, đầu óc toàn nghĩ đến gương mặt của dì Mã.
Bị bố tôi kích động như thế… chắc bà đau lòng đến tàn nát rồi.
Tôi thở dài. Nghĩ rằng trưa tan học sẽ mua chút bánh mang về cho bà.
Đúng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm gõ cửa lớp, nói với cô giáo Ngữ văn đang giảng bài:
“Xin lỗi cô Trương, tôi tìm học sinh Chúc Diễn Duy một chút.”
Lòng tôi lập tức run lên—xảy ra chuyện rồi.
Quả nhiên.
Chủ nhiệm kéo tôi ra ngoài, nói thẳng:
“Diễn Duy, nhà em xảy ra chuyện… có người c.h.ế.t rồi!”
25
Chuyện ngày hôm đó là về sau tôi nghe bố tôi và hàng xóm kể lại, rồi ráp thành toàn bộ diễn biến.
Ngày 23 tháng 9 năm 2001, tiết Thu phân.
Cách ngày An An qua đời đã hơn một tháng.
Một buổi sáng tưởng như hoàn toàn bình thường:
Học sinh tới trường.
Công nhân đi làm.
Chú Ngô (bố Ngô Triết) đang làm bữa sáng trong bếp, gọi con gái Đan Đan dậy kẻo muộn học.
Đan Đan bị bạn bè bắt nạt ở trường, giờ cực kỳ chán ghét việc đi học, cuộn trong chăn không động đậy.
Dì Vệ (mẹ Ngô Triết) đi ca sớm, cần đưa cả Ngô Triết theo.
Dù biết sẽ bị đồng nghiệp dị nghị, nhưng bà mặc kệ.
Dạo này Mã Tiểu Tần ở phòng 15 nhìn Ngô Triết bằng ánh mắt âm hiểm, như muốn xẻ thịt người.
Bà phải bảo vệ con trai.
Ai ngờ vừa chải tóc xong đã thấy Ngô Triết tự mở cửa chạy ra ngoài.
Dì Vệ vội vã xỏ giày, đuổi theo.
Không ngờ đúng lúc ấy — Mã Tiểu Tần từ góc khuất lao ra, tay cầm d.a.o thái, xông về phía Ngô Triết đang đứng tè bên vệ đường.
Dì Vệ hoảng hốt hét lên, không kịp nghĩ gì, nhặt một viên gạch ném mạnh vào bà ta.
Viên gạch trúng sau đầu, làm Mã Tiểu Tần ngã xuống đất.
Dì Vệ cuống cuồng chạy đến, chân tay luống cuống, la hét bảo con trai chạy đi.
Bà lao vào cướp d.a.o trong tay Mã Tiểu Tần.
Hai người phụ nữ quấn vào nhau, đ.á.n.h nhau dữ dội.
Ngô Triết bị dọa đến tè dầm, vung tay la hét:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Oán cũ hận mới bùng lên, Mã Tiểu Tần siết dao, vung một nhát—đúng vào động mạch cổ của dì Vệ…
Máu phun ra như mưa.
Mã Tiểu Tần đỏ ngầu đôi mắt, còn định lao lên g.i.ế.c Ngô Triết.
Không ngờ dì Vệ, trong giây phút cuối cùng, túm chặt mắt cá chân bà ta, nắm không buông.
Sau đó, hàng xóm tầng sáu nghe tiếng động, ùa ra khống chế Mã Tiểu Tần, đồng thời gọi cảnh sát và xe cấp cứu 120.
Mã Tiểu Tần ngồi sụp ngay tại chỗ, không chạy trốn.
Bà ôm mặt khóc:
“An An, mẹ xin lỗi con… mẹ không báo thù nổi cho con…”
Rất nhanh sau đó, bà bị cảnh sát áp giải đi.
Còn dì Vệ…
Cuối cùng vì mất m.á.u quá nhiều, cứu không kịp—đã t.ử vong.
26
Mưa ròng rã mấy ngày liền, nhưng vẫn không rửa trôi được dấu m.á.u đậm in trên mặt đất.
Đám tang của dì Vệ được tổ chức rất đơn giản, chỉ họ hàng và lãnh đạo nhà máy đến dự.
Ngô Đan Đan tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, quỳ trong nhà tang lễ, khóc đến đáng thương vô cùng.
Còn Ngô Triết… vẫn cái gương mặt ngờ nghệch khó ưa ấy. Không khóc, không cười, chỉ ngồi xổm chơi đuổi kiến.
Ai ngờ đến lúc đưa quan tài đi chôn, thằng ngốc đó đột nhiên bật dậy, ôm chặt lấy quan tài, không cho ai đụng vào, miệng cứ lặp đi lặp lại:
“Mẹ… mẹ…”
Những người chứng kiến đều không khỏi chạnh lòng.
Nhưng lúc thương xót dì Vệ, họ vẫn không quên khinh miệt nhổ một bãi xuống đất.
Hừ, ai bảo con trai bà ta g.i.ế.c c.h.ế.t An An! Đây gọi là báo ứng! Trời cao có tha ai bao giờ đâu!
Người mà mọi người thương nhất lại là Mã Tiểu Tần—người mẹ tuyệt vọng và vĩ đại ấy.