Nghi Phạm Im Lặng

Chương 11



Việc điều tra đến truy tố phải mất thời gian dài.

 

Nhà họ Ngô không cần bồi thường, chỉ yêu cầu t.ử hình.

 

Phía bên này, bác Mã vét sạch gia sản mời một luật sư hình sự tiếng tăm. Luật sư lập luận rằng Mã Tiểu Tần vì nỗi đau mất con, tinh thần rối loạn, hơn nữa tối hôm trước còn cãi nhau với chồng, bị kích thích mạnh.

 

Mã Tiểu Tần chỉ muốn dọa Ngô Triết, nhưng Vệ Á Mai lại nghĩ cô ta muốn g.i.ế.c con trai mình, nên mới ném gạch, rồi tiếp tục tấn công.

Mã Tiểu Tần chống trả trong trạng thái tự vệ, “vô ý” cắt trúng động mạch cổ của Vệ Á Mai.

 

Đến cuối tháng 5 năm 2002, ngay trước kỳ thi tốt nghiệp THCS của tôi, tòa ra phán quyết—gộp cả hình sự và dân sự.

 

Kết quả:

 

Mã Tiểu Tần: tù chung thân

Đồng thời phải bồi thường chi phí mai táng, điều trị, tổn thất, v.v.

 

Bác Mã đã nợ nần chồng chất vì chạy chữa cho em gái, giờ không thể xoay nổi khoản bồi thường lớn như vậy.

 

Bác nói sẽ chịu một nửa, và yêu cầu bố tôi chịu nửa còn lại.

 

Dù sao bố tôi và em gái ông ấy vẫn đang là vợ chồng—đó là trách nhiệm của bố tôi.

 

Bố tôi không chịu, bảo mấy năm điều trị bệnh tim cho An An đã tốn bao nhiêu tiền rồi.

 

Nhưng đúng như bác Mã nói, đây là trách nhiệm pháp lý phải gánh.

 

Bố tôi suy nghĩ cả đêm, rồi tìm ra một cách—lấy ác trị ác.

 

Ông đến nhà máy gây chuyện, tố an ninh lỏng lẻo nên con gái riêng của ông mới bị hãm hại.

 

Sau đó ông lại cáo buộc: vì Vệ Á Mai là nhân viên chính thức của nhà máy, nên khi cô ấy c.h.ế.t, gia đình họ Ngô không còn quyền tiếp tục ở căn hộ tập thể được phân nữa.

 

Ông tập hợp lũ bạn bè du thủ du thực, giăng băng rôn đòi nhà họ Ngô cuốn gói khỏi khu tập thể, còn doạ kiện hai cha con họ Ngô, yêu cầu bồi mệnh cho An An.

 

Chú Ngô khóc như mưa gió: vợ ông bị g.i.ế.c rồi! Giờ còn phải để ba cha con ông ra đường sao!?

 

Cuối cùng, nhà máy đứng ra hòa giải.

Theo lý thì căn hộ tập thể phải bị thu hồi, nhưng xét hoàn cảnh hai bên, quyết định để cha con chú Ngô tiếp tục sống tại đó.

Căn hộ ấy được tính trừ vào tiền bồi thường dân sự nhà họ Chúc phải trả.

 

*

 

Thời gian trôi, thoắt cái đã hai năm.

 

Năm 2004, tôi lên lớp 11.

 

Bố chọn một ngày đẹp trời, cố ý đến trại giam thăm dì Mã.

Ông bảo vẫn luôn yêu dì, nhưng ông còn trẻ, muốn có thêm đứa con nữa.

 

Vì vậy, ông đề nghị ly hôn.

 

Dì Mã đồng ý. Bà cảm kích những năm qua bố tôi chăm sóc hai mẹ con mình, không oán hận gì việc chia tay, còn chúc ông sau này tìm được người tốt hơn.

 

Chẳng bao lâu sau khi làm thủ tục ly hôn, bố tôi lập tức đăng ký kết hôn với cô thợ làm tóc kia.

 

Có lẽ ngại điều tiếng, họ chưa làm đám cưới ngay.

 

Nhưng bố tôi thề với “tiểu nương tử” rằng nhất định sẽ tổ chức một tiệc cưới rình rang—tiền mừng cũng là khoản thu kha khá.

 

Đến đây, cái c.h.ế.t của An An xem như khép lại.

 

Kết thúc bằng cảnh gia đình họ Ngô tan nát, dì Mã vào tù, và bố tôi cưới vợ lần ba.

 

Có người cười thì cũng có người khóc.

Nhân tình thế thái thật khó lường…

 

27

 

Tôi không thích cô thợ làm tóc đó.

 

Cô ta chỉ mới hơn hai mươi, trẻ trung lả lơi, người lúc nào cũng nồng mùi nước hoa rẻ tiền, đôi mắt nhìn ai cũng liếc đưa đưa. Kể cả sau khi cưới, vẫn thích trêu ghẹo đàn ông khác.

 

Ngày thứ hai dọn vào nhà, cô ta vứt hết di vật của dì Mã và An An.

Tối nào cũng kéo bố tôi làm chuyện ấy.

 

Tôi bị ép phải nghe tiếng rên rỉ phấn khích của cô ta, tiếng giường kêu kẽo kẹt.

Cô ta không bao giờ nấu ăn.

Quần áo bẩn thay ra là búng tay gọi tôi:

 

“Ê, giặt sạch cho chị.”

 

Tôi bắt đầu nhớ dì Mã—dịu dàng, nấu ăn ngon.

 

Thế nên tôi bắt đầu viết thư cho dì, hỏi dì sống trong tù có ổn không, cần gì tôi sẽ mang vào thăm.

 

Nhưng đúng như dự đoán—thư gửi đi bặt vô âm tín.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dì không tha thứ cho tôi, chưa từng hồi âm lấy một lần.

 

Việc tôi viết thư bị cô thợ làm tóc phát hiện.

Cô ta thêm mắm dặm muối thổi gió bên gối khiến bố tôi khó chịu.

 

Tháng 7 năm 2004, kết thúc năm học lớp 11.

 

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, bố gọi tôi lại nói chuyện.

 

Ông đang trong thời kỳ tân hôn, vẻ mặt hớn hở.

Ngồi trên sofa, vắt chân chữ ngũ:

 

“Diễn Duy, con viết thư cho Mã Tiểu Tần rồi hả?”

 

Tôi liếc cô thợ làm tóc đang sơn móng tay gần đó, cúi đầu khẽ đáp:

“Dạ, con… con…”

 

“Không cần giải thích.”

 

Bố tôi giơ tay cắt lời, châm điếu thuốc:

 

“Con lớn rồi, muốn viết thư cho ai bố cũng chẳng can.

Là thế này… dì Lý của con m.a.n.g t.h.a.i rồi.

Cô ấy ngủ nông, mà con tối nào đi học về mở cửa, rửa mặt cũng làm cô ấy tỉnh giấc.”

 

Bố day tay lên cánh tay tôi:

“Diễn Duy, con cũng mong bố có một cô con gái khỏe mạnh đáng yêu chứ?”

 

Tôi hiểu rồi.

Tôi hất tay ông ra:

 

“Bố… bố đang đuổi con đi?”

 

Bố cười nhạt:

“Cha con ruột sao lại nói đuổi.

Chỉ là… mẹ con nhớ con.

Bố đã liên lạc với mẹ con rồi, năm cuối cấp con về đó ở.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tôi siết tay:

“Vậy chú Triệu đồng ý không?”

 

Chú Triệu là chồng hiện tại của mẹ tôi.

 

Bố tôi trừng mắt:

“Ông ta dám không đồng ý?

Con của mẹ con, mẹ con nuôi.

Ông ta quản cái gì?

Bao nhiêu năm nay mẹ con không tốn đồng nào, giờ cũng nên bỏ chút chứ.”

 

Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn người đàn ông vô tình này nữa:

 

“Khi nào con đi?”

 

Bố dụi tàn thuốc:

“Sáng mai. Ba chở con đi.”

 

Ông đứng dậy, vui vẻ nắm tay cô thợ làm tóc:

 

“Đi, mình ra ngoài ăn thịt nướng.

Diễn Duy, con đi không?”

 

“Con không.”

 

Tôi lạnh lùng:

“Con phải thu dọn đồ. Hai người cứ đi.”

 

Thật ra đồ tôi chẳng có bao nhiêu, chưa đến nửa giờ là xong.

 

Trước khi đi, tôi lại lên tầng bảy, mang theo trái cây và nhang đèn, đến căn nhà hoang thắp cho An An.

 

Trên tường đã vẽ chữ “phá dỡ” thật lớn.

Nghe nói công nhân phản ánh liên tục, cho rằng căn phòng quá xui xẻo, yêu cầu phá dỡ.

 

“An An, anh đến gặp em lần cuối.”

 

Tôi lau nước mắt, uể oải đứng dậy rời đi.

 

Vừa bước ra, con ch.ó hoang ngày trước chạy đến sủa mấy tiếng, đuôi quẫy tít.

 

Tôi móc hai cây xúc xích ra, bẻ thành khúc ném cho nó.

 

“Tiểu Hoàng, ăn đi.”

 

Tôi cúi xuống xoa đầu nó:

“Tao đi rồi, không cho mày ăn được nữa…mày phải tự lo đấy.”