Nghi Phạm Im Lặng

Chương 17



Thím Thường bình thản nhưng châm chọc:

 

“Không đúng nha lão Chúc. Chẳng phải ông vẫn nói Diễn Duy làm việc trong dự án bí mật quốc gia sao, sao giờ lại thành bác sĩ?”

 

Ba tôi tỉnh queo bốc phét:

“Thằng bé chọn sai chuyên ngành, trao đổi với tôi rồi quyết định bỏ học, học lại thi lại. Khi đó tôi sợ ảnh hưởng việc học nên mới nói với mọi người nó vẫn theo ngành cũ.”

 

Thím Thường kéo giọng đầy mùi “âm dương quái khí”:

“Tôi có cậu bạn, con trai nó cũng là bác sĩ, một tháng nhiều lắm được hơn chục triệu. Năm ngoái vay tiền mua xe ba trăm ngàn. Còn xe Bentley của Diễn Duy…”

 

Chú Thường kéo tay vợ, ra hiệu đừng nói nữa.

 

“Mẹ à, anh Diễn Duy giỏi lắm.”

 

Thường Đông Đình chợt lên tiếng.

“Trong giới không ít hoa đán, ảnh hậu, tiểu sinh nổi tiếng đều tìm anh ấy làm dự án. Số thứ tự của anh ấy không phải ai cũng đặt nổi đâu, phải có quan hệ.”

 

Quả nhiên, ánh mắt thím Thường nhìn tôi đã khác hẳn.

 

Theo giọng nói nhìn sang, Thường Đông Đình đang ngồi chếch đối diện tôi.

 

Quả thật, ngoài đời cô ấy khác chút với ảnh tĩnh đã chỉnh sửa, nhưng vẫn rất đẹp.

 

Trang điểm nhẹ, tóc búi lỏng, mặc chiếc áo len đỏ ôm dáng—vừa tôn thân hình vừa làm sắc mặt rạng rỡ.

 

Thì ra… cô ấy cũng biết đến tôi.

 

“Anh Diễn Duy, lâu lắm không gặp rồi.”

 

Đông Đình dịu dàng mỉm cười, chủ động đưa tay về phía tôi.

 

Tôi mỉm cười đáp lại, định bắt tay cô ấy:

“Đúng vậy Đông Đình, lâu rồi không gặp. Em thành minh tinh lớn rồi.”

 

Đúng lúc này, cô gái ngồi cạnh Đông Đình nhanh tay nắm lấy tay tôi trước:

 

“Anh Diễn Duy, anh còn nhớ em không?”

 

Tôi quan sát cô gái—hơi mũm mĩm, mặt xinh, toàn đồ hiệu, trong mắt mang chút tinh quái.

 

“Tôi mắt kém, em là…?”

 

Cô gái cười: “Em là Cao Tiểu Hoan đây mà, hồi nhỏ ở cách nhà anh mấy hộ.”

 

42

 

Cao Tiểu Hoan.

 

Ký ức ùa về—hình ảnh mười mấy năm trước chồng lên dáng dấp hiện tại.

 

Cô ấy và Thường Đông Đình từ nhỏ đã chơi thân, An An thường lon ton chạy theo sau hai người.

 

Nhớ năm đó điều tra cái c.h.ế.t của An An, khi cảnh sát đưa Ngô Triết quay lại hiện trường, chính Cao Tiểu Hoan kéo Thường Đông Đình đến cung cấp manh mối nhỏ—

 

Ngô Triết, tên ngốc bẩn thỉu ấy, thích lật váy con gái và trốn ngoài nhà vệ sinh nữ rình trộm.

 

“Thì ra là Tiểu Hoan, thay đổi nhiều quá, anh nhận không ra.”

 

Tôi bắt tay cô ấy một cái rồi buông ra rất nhanh.

 

Cao Tiểu Hoan khoác tay Thường Đông Đình, tay kia chống cằm:

 

“Anh Diễn Duy giỏi như thế, học vị cao lại đẹp trai, chắc kén lắm. Vợ anh phải xuất sắc lắm mới xứng chứ, chắc cũng tốt nghiệp danh trường hả anh?”

 

Tôi cười:

“Hiện tại anh độc thân. Ừm… Anh nghĩ người bạn đời không nhất thiết phải học vị cao, chỉ cần hợp tính, nói chuyện được với nhau là đủ.”

 

Cao Tiểu Hoan càng cười tươi, tựa đầu vào vai Đông Đình:

 

“Vậy anh thấy Đông Đình nhà em thế nào? Anh đến tận nhà, chẳng phải muốn theo đuổi nó sao? Người theo nó xếp hàng từ đây qua tận Paris đấy~”

 

Đông Đình nhíu mày:

“Tiểu Hoan, mày nói càng lúc càng quá rồi.”

 

Tôi bật cười:

“Trưởng khoa điều dưỡng chỗ anh là fan của Đông Đình. Tết này anh về quê, nghĩ ba anh và chú Thường là bạn cũ nên ghé chào hỏi, xin giúp chữ ký về cho cô ấy. May thật, Đông Đình cũng về quê.”

 

Đông Đình mỉm cười:

“Anh muốn ảnh ký tên à? Cái đó dễ mà, để em—”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Anh Diễn Duy, anh là bác sĩ thẩm mỹ mà.”

 

Tiểu Hoan bất ngờ chen lời, người hơi nghiêng về phía trước:

“Mũi em hơi thấp, anh xem nên làm thế nào? Làm combo mũi giá bao nhiêu ạ? À, bên anh có làm hút mỡ không?”

 

Đông Đình trách nhẹ:

“Anh Diễn Duy đang nghỉ lễ. Nếu mày muốn làm mặt thì đợi anh ấy đi làm đặt số thứ tự.”

 

Tiểu Hoan “ồ” một tiếng, mở QR WeChat đưa tới:

“Anh Diễn Duy, anh add em được không? Tối em muốn hỏi kỹ chút.”

 

Tôi đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp:

“Có thắc mắc gì, gọi vào số trên này là được.”

 

Thuận tay, tôi cũng đưa một tấm cho Đông Đình.

 

Tiểu Hoan bĩu môi, lẩm bẩm:

“Anh Diễn Duy còn chảnh hơn cả minh tinh, bạn hàng xóm cũ mà cũng không chịu add WeChat…”

 

Đột nhiên cô ấy kinh ngạc nhìn tôi:

“Sao trên danh thiếp tên lại là Chúc Hướng Dương? Không phải danh thiếp của anh à?”

 

“Tên của tôi đấy.”

 

Tiểu Hoan càng ngạc nhiên:

“Anh đổi tên rồi hả? Đổi khi nào?”

 

“Năm anh học lại.”

 

Tôi liếc sang ba. Đúng lúc ông ta cũng nhìn tôi, vội vàng cúi đầu uống trà, như sợ bị hỏi gì đó.

 

Tiểu Hoan vẫn hỏi tới:

“Diễn Duy hay thế, sao đổi thành Hướng Dương? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

 

Tôi nhìn sang Đông Đình.

 

Ánh mắt cô ấy khẽ rung, cúi đầu như đang nghĩ gì.

 

Tôi nhàn nhạt cười:

“Ba tôi đi xem thầy, bảo tên này hợp tuổi tôi.”

 

Sau vài câu chuyện nữa, tôi thuận lợi lấy được ảnh ký tên của Đông Đình, rồi cáo từ cùng ba.

 

Cao Tiểu Hoan nói trời cũng muộn rồi, nhờ tôi cho cô ấy đi nhờ một đoạn.

 

43

 

Trong xe, hơi ấm mở đủ mức.

 

Ba tôi vừa uống với chú Thường mấy ly, giờ đã nghiêng đầu ngủ gà gật ở ghế phụ.

 

Tôi liếc gương hậu. Cao Tiểu Hoan đang cầm điện thoại chỉnh lại trang điểm. Cô ta len lén nhìn trái nhìn phải, sờ chỗ này vuốt chỗ kia của ghế ngồi—trông hệt như đứa bé muốn lén ăn kẹo.

 

Bên chân cô ta đặt vài túi giấy hiệu xa xỉ—túi xách, giày, mỹ phẩm—ít nhất cũng gần trăm triệu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hoàn cảnh nhà Cao Tiểu Hoan bình thường, không giống người có thể mua nổi mấy thứ này.

 

“Loại kem dưỡng này phục hồi da khá tốt, thành phố mình cũng có quầy rồi à? Em mua ở trung tâm thương mại nào?” Tôi thuận miệng hỏi.

 

Cao Tiểu Hoan nhướn mày: “Là Đông Đình tặng em đó.”

 

Tôi mỉm cười: “Cô ấy đối với em thật tốt.”

 

“Tất nhiên rồi!” Cao Tiểu Hoan kiêu ngạo ra mặt. “Bọn em là tình nghĩa vào sinh ra t.ử mà!”

 

Nói rồi, cô ta chống tay lên ghế, người nghiêng về phía tôi, cổ áo hé ra, lộ khe n.g.ự.c mập mờ.

 

 

“Anh Diễn Duy à, Đông Đình xin cho em được một vai phụ nhỏ, quay sau Tết.”

 

Cao Tiểu Hoan hơi ỉu xìu: “Em thiếu tự tin lắm… cảm giác mắt mình nhỏ, có nên mở rộng khóe mắt không? Mặt cũng hơi tròn, nghe bảo nhổ răng sẽ thon mặt? Hay là tiêm gọn mặt?”

 

Tôi bật xi-nhan, rẽ trái đi đường tắt:

“Thật ra em đẹp rồi, không cần đại tu. Chỉnh nhẹ một chút là ổn.”

 

Cao Tiểu Hoan vội hỏi: “Có đắt không anh?”