Nghi Phạm Im Lặng

Chương 18



Tôi mỉm cười gật đầu:

“Thời đại này nhìn mặt mà nói chuyện. Đầu tư cho bản thân là đáng giá. Anh từng quen một cô, xuất thân bình thường, mặt cũng không đẹp. Cô ấy ép bố mẹ bán nhà để làm thẩm mỹ. Mọi người mắng cô ấy điên, bất hiếu. Nhưng sau khi làm mặt xong, đúng nghĩa lột xác. Chẳng bao lâu quen một cậu thiếu gia, cưới rồi làm quý phu nhân, mua nhà to hơn. Ngày nào cũng chỉ mua sắm. Người ta gọi đó là nghịch thiên cải mệnh.”

 

Cao Tiểu Hoan mơ màng: “Cô đó là anh làm mặt cho à?”

 

Tôi chỉ khẽ cười, không trả lời.

 

“Đến rồi, Tiểu Hoan.”

 

Tôi dừng xe, quay đầu nói với giọng ôn hòa:

“Về cẩn thận nhé.”

 

Vừa tiễn Cao Tiểu Hoan đi, điện thoại hiện một yêu cầu kết bạn: Thường Đông Đình.

 

Tôi bật cười—và nhấn đồng ý.

 

44

 

Tầm trưa tuyết bắt đầu rơi, thời tiết lạnh buốt.

 

Dưới gốc thông phía trước, có một người phụ nữ mặc áo phao đen đang đứng chờ. Cô quấn kín từ đầu tới cổ, đội mũ, đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt—nhưng đôi mắt hạnh sáng đẹp vô cùng.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tôi bước nhanh tới, đưa ly nước cam nóng vừa mua:

“Em đợi lâu chưa?”

 

Thường Đông Đình nhận lấy, hai tay ủ quanh ly để sưởi:

“Không lâu đâu anh Diễn Duy, em vừa mới đứng vài phút.”

 

“Ba anh say, ói tung tóe. Anh phải dọn dẹp cho ổng.”

Tôi nhún vai xin lỗi. “Đi ăn gì không?”

 

Thường Đông Đình lắc đầu, mỉm cười:

“Lâu lắm rồi không về, mình đi dạo khu tập thể cũ đi.”

 

Tuyết rơi lộp bộp, bước chân giẫm xuống phát ra tiếng “rắc rắc” rất nhẹ.

 

Trời nhập nhoạng tối—tuyết và hoàng hôn đan vào nhau, thành một bức tranh tịch mịch.

 

Khu tập thể vẫn như trong ký ức, chỉ là giờ phần lớn đã bỏ trống, tầng bảy chỉ còn lác đác vài nhà.

 

Chúng tôi đi cạnh nhau, lắng nghe tiếng tuyết rơi.

 

Đông Đình thở nhẹ:

“Hồi nhỏ thấy khu tập thể rộng lắm, mỗi tầng bao nhiêu người… sao giờ nhìn lại nhỏ thế?”

 

Tôi dịu dàng đáp:

“Vì em đã lớn rồi.”

 

Đông Đình uống một ngụm nước cam:

“Hôm anh đưa Tiểu Hoan về, cô ấy có nói gì không?”

 

Tôi thành thật:

“Cô ấy muốn làm thẩm mỹ, nhưng chắc không có tiền.”

 

“Hừ.”

Đông Đình bật cười mỉa.

 

Chúng tôi đi đến tầng sáu.

 

Đông Đình kéo khẩu trang xuống, chỉ vào căn phòng tối tăm ở góc xa:

“Đó là nhà em!”

 

Rồi cô lại nhìn căn nhà mục nát trước mặt, ánh mắt u ám:

“Nhớ hồi xưa đây là tiệm tạp hóa nhà chú Ngô. Từ khi dì Vệ mất, không biết chú sống sao…”

 

Tôi thở dài:

“Ba anh có nhắc. Sau khi dì Vệ c.h.ế.t, chú Ngô không lo nổi cả hai đứa con. Ngô Triết… bị xe đ.â.m c.h.ế.t rồi.”

 

“Hả?” Đông Đình sững người, che miệng. “C.h.ế.t… c.h.ế.t rồi?”

 

Tôi gật đầu:

“Hồi đó người ta đồn Ngô Triết cưỡng sát An An. Ngô Đan Đan đi học bị bắt nạt, từng nhảy lầu.”

 

Đông Đình túm lấy tay tôi:

“Cô ấy… cũng c.h.ế.t rồi?”

 

Nhận ra mình thất thố, cô thu tay lại, cười gượng:

“Em chỉ là… hồi nhỏ chơi thân với chị Đan Đan. Nghe cô ấy nhảy lầu… thật khó tin.”

 

Tôi rút bao thuốc, rút một điếu:

“Em có phiền không?”

 

Đông Đình chìa tay:

“Cho em một điếu nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng bật lửa *tách* vang lên trong bóng tối.

 

Tôi rít một hơi, thở ra làn khói trắng:

“Đan Đan không sao. May được bạn phát hiện kịp. Sau đó chú Ngô chuyển trường cho cô bé.”

 

“Vậy thì tốt.”

 

Đông Đình kẹp điếu t.h.u.ố.c giữa hai ngón, không hút—chỉ khẽ hỏi:

“Thế còn chú Ngô?”

 

Tôi nhìn căn phòng đen kịt trước mặt:

“Chú Ngô liên tiếp chịu đả kích, tinh thần có vấn đề. Ngày đó đúng là lỗi của anh—anh khóa An An trong nhà, khiến em ấy bị g.i.ế.c… chú Ngô xem anh là tội đầu, nhiều lần gây chuyện. Ông ấy cố ý dắt trộm em gái anh, gây mâu thuẫn giữa anh và mẹ anh.”

 

Đông Đình kinh hãi che miệng:

“Lại có chuyện như vậy?!”

 

Tôi cười khổ:

“Mọi chuyện qua rồi. Chú ấy cũng là kẻ khổ. Nghiêm túc mà nói, lỗi là ở anh. Anh nợ An An cả đời, nên anh chọn học y cũng vì em ấy.”

 

Trời tối sầm, không còn nhìn rõ mặt nhau.

 

Một lúc sau, Đông Đình khẽ hỏi:

“Anh Diễn Duy… anh nghĩ hung thủ là Ngô Triết sao?”

 

Tôi dụi tàn t.h.u.ố.c xuống đất:

 

“Không biết. Bằng chứng quan trọng nhất—chiếc chìa khóa thứ tư của nhà anh—biến mất. Cả nửa dấu vân tay trên khóa cũng chưa xác định. Trên người An An có nhiều dấu vết của Ngô Triết, nhưng Ngô Triết không biết mở khóa. Nghĩa là An An bị người khác đưa ra khỏi nhà anh.

 

“Mà thời điểm đó dù là ngày làm việc, nhưng vẫn có người ở nhà. Kẻ đó dẫn An An đi mà không gây động tĩnh… chứng tỏ An An quen người đó.”

 

Đông Đình rút tay vào túi, co cổ lại vì lạnh:

“Ừ… anh phân tích rất hợp lý. Có lẽ đây cũng là lý do năm đó họ không bắt Ngô Triết.”

 

Tôi nhìn tầng bảy ở xa xa, mỉm cười:

“Mọi chuyện trôi qua rồi. Người sống mới quan trọng nhất.”

 

Tôi đặt tay lên vai cô:

“Đông Đình, em biết tại sao anh đổi tên thành Chúc Hướng Dương không?”

 

Đông Đình mỉm cười:

“Vì anh từng nói—dù là cỏ mọc nơi tối tăm, vẫn phải cố hướng về mặt trời mà sống.”

 

“Đúng.”

 

Tôi phủi tuyết trên mũ cô:

“Đi thôi, anh mời em ăn thịt nướng.”

 

“Vâng.”

 

45

 

Ngày hôm sau, tôi rời đi.

 

Trước khi đi, ba tôi hết lời níu giữ, nói bao năm rồi cha con anh em khó khăn lắm mới đoàn tụ, ở lại nhà ăn Tết đi.

 

Tôi bảo bệnh viện còn bận, hơn nữa đêm giao thừa với tôi cũng chẳng khác gì ngày bình thường.

 

Thấy tôi quyết tâm đi, ông lại bảo muốn dẫn hai đứa con gái nhỏ lên thành phố nơi tôi làm việc chơi vài ngày, coi như du lịch ăn Tết.

 

Thật đấy, chỉ cần ông hơi nhúc nhích là tôi biết ông lại định giở trò gì.

 

Tôi từ chối, nói mình rất bận, không có việc gì thì đừng liên lạc nhiều.

 

Thực ra tôi không sợ ông tới bệnh viện, cũng chẳng sợ ông làm ầm ĩ.

 

Tôi đã không còn là cậu bé cô độc, bất lực năm nào.

 

Đã dám trở về, thì không sợ bị ai quấn lấy nữa.

 

Tổng thể mà nói, chuyến về quê lần này vẫn rất vui.

 

Tôi liên lạc lại được với cô em gái hàng xóm thuở nhỏ.

 

Còn tôi và Đông Đình… nói thế nào nhỉ?

 

Vì quen nhau từ nhỏ, giờ lại cùng sống trong những tầng lớp, những vòng tròn xã hội tương tự nhau, nên có khá nhiều chuyện để nói.

 

Sau này bọn tôi cùng nhau ăn vài bữa, rồi tự nhiên ở bên nhau.

 

Người trưởng thành mà, chẳng cần quanh co—hợp thì ngủ, không hợp thì chia tay.

 

Chỉ là cô ấy là người của công chúng, bàn với tôi một chút thì tạm thời quyết định không công khai.

 

Vậy cũng tốt.