Đến tháng 4, quan hệ của chúng tôi đã rất ổn định.
Nói chung, chúng tôi khá hòa hợp.
Nhưng trong cuộc sống tốt đẹp, đôi khi vẫn có vài chuyện chen ngang.
Cao Tiểu Hoan đến bệnh viện. Cô ta muốn làm vài phẫu thuật thẩm mỹ lớn, định dùng tiền trong thẻ của Đông Đình.
Trước khi vào phòng mổ, tôi gửi cho Đông Đình một tin:
【Tiểu Hoan muốn dùng thẻ của em. Số tiền không nhỏ. Em biết chứ?】
Gửi xong tôi tắt máy.
Ca mổ kéo dài năm tiếng.
Ra ngoài, trợ lý báo với tôi—Đông Đình đã đến từ lâu, đang chờ trong phòng làm việc của tôi.
46
Phòng làm việc của tôi có một gian nghỉ riêng, có nhà vệ sinh và bếp nhỏ.
Những năm đầu bận học, dạ dày tôi không tốt, cộng thêm tôi mắc bệnh sạch sẽ, không thích ăn ngoài. Đa phần là trợ lý nấu, đôi khi tôi tự làm.
Khi tôi đẩy cửa bước vào phòng nghỉ, một mùi thức ăn thơm phức bay tới.
Bàn ăn bày hai món một canh, lọ hoa cắm tulip trắng—đơn giản mà ấm áp.
Đông Đình mặc sơ mi và váy ren, nằm ngủ trên sofa.
Tôi lấy chiếc chăn trong tủ, nhẹ nhàng đắp lên người cô ấy, ai ngờ lại đ.á.n.h thức cô.
“Ưm—”
Cô dụi mắt, giọng mềm như bông:
“Đêm qua anh mổ à?”
“Ừ.”
Tôi ngồi xuống cạnh cô, vén mấy sợi tóc che mặt cô sang một bên, khẽ vuốt cánh tay cô:
“Sao mặc mỏng vậy?”
Đông Đình như con mèo nhỏ:
“Em đi quay phim, không mặc sao được.”
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô bật dậy:
“Em nấu cơm cho anh. Anh bận cả ngày chắc đói lắm.”
Tôi mỉm cười kéo cô lại nằm xuống sofa:
“Còn ăn gì nữa, đồ ăn nguội hết rồi.”
“Ồ vậy à.” Đông Đình vòng tay qua cổ tôi, giọng mềm nhũn:
“Vậy mình ra ngoài ăn nhé. Em mệt quá, tối tập xong lại phải làm da, lười nấu rồi.”
Tôi khẽ đáp, cởi áo khoác, chui vào trong chăn, nằm ôm cô.
“Đình Đình, về chuyện Tiểu Hoan dùng thẻ của em…”
Đông Đình dùng môi chặn môi tôi:
“Đừng nhắc con nhỏ làm tụt mood đó nữa.”
Chúng tôi chẳng nói gì, chỉ tận hưởng giây phút yên tĩnh của hai người.
Tôi ôm chặt cô vào lòng, mặt vùi vào hõm cổ cô, hít mùi hoa hồng thoang thoảng trên người cô.
Một lúc sau, Đông Đình khẽ thở dài:
“Kệ đi. Nó muốn quẹt thì quẹt. Cũng chẳng phải bao nhiêu.”
Tôi hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô:
“Phẫu thuật, rồi các liệu trình thẩm mỹ, cộng thêm mấy thứ linh tinh… gần cả bảy con số rồi đấy.”
Cô khẽ “ưm” một tiếng, làm nũng:
“Nó là bạn thân nhất của em. Nó muốn đẹp, em giúp nó thực hiện ước mơ thôi.”
Tôi vuốt lưng cô:
“Hôm Tết năm ngoái anh đưa nó về, thấy nó xách đầy đồ hiệu. Nó bảo em tặng. Đình Đình, em có đang bị nó nắm thóp gì không?”
Đông Đình im lặng một lúc rồi ngồi dậy.
“Đúng là em có bị nó nắm thóp.”
Tôi nghiêng người nhìn cô:
“Thóp gì?”
Lông mi cô run run, sắc mặt hơi tái.
Tôi đặt tay lên mặt cô:
“Sao vậy? Em làm gì phạm pháp à?”
Người cô run lên, lập tức lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lúc lâu, cô đẩy tay tôi ra, nhìn thẳng tôi nói:
“Anh Diễn Duy, em không phải người phụ nữ tốt. Trong tay Tiểu Hoan có *video thân mật* của em.”
Tôi bật cười nhẹ:
“Hóa ra là chuyện đó.”
Đông Đình siết chặt nắm tay:
“Em… không chỉ một người. Em từng làm người thứ ba của một đạo diễn nổi tiếng. Vợ ông ấy là một nhà sản xuất rất quyền lực. Nếu video hay ảnh bị tung ra, danh tiếng của em sẽ thối nát. Mười mấy năm sự nghiệp của em—tất cả sẽ tiêu tan.”
Cô nhìn tôi rất bình tĩnh:
“Nên anh Diễn Duy… anh còn thích loại phụ nữ như em không? Anh có sợ không?”
“Sợ gì.”
Tôi giữ lấy gáy cô, kéo lại, hôn cô thật sâu:
“Anh nói cho em một bí mật—anh còn tệ hơn em.”
Đông Đình ngẩn người:
“Gì cơ?”
Tôi cười xấu xa:
“Anh nói thật đấy. Đời sống riêng tư trước đây của anh loạn hơn em nhiều. Cho nên… chúng ta đúng là trời sinh một cặp.”
47
Sau buổi tối thẳng thắn đó, tình cảm giữa tôi và Đông Đình càng sâu đậm hơn.
Chúng tôi đều từng có quá khứ không mấy tốt đẹp, đều giống những nhành cỏ trong bóng tối, cố gắng vươn mình về phía mặt trời.
Quá khứ không quan trọng nữa, quan trọng là tương lai.
Đông Đình nói, cô ấy đã nói rõ với Cao Tiểu Hoan rồi, đây là lần cuối cùng cô ấy đưa tiền.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nếu Cao Tiểu Hoan còn dám uy hiếp, vậy thì cô ấy chọn rút khỏi giới, dù có “sập nhà” cũng không sao—dù sao cô ấy đã gặp được người đàn ông có thể nuôi cô cả đời, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng có người trả thay.
Tôi cũng đã gặp và nói chuyện với Cao Tiểu Hoan.
Mọi người lớn lên cùng nhau, làm vậy thật sự không hay ho gì.
Tôi hứa với Tiểu Hoan rằng tôi sẽ tận lực giúp cô ấy chỉnh hình, còn có thể giới thiệu vài người đàn ông tốt, giàu có cho cô ta.
Như vậy, hiểm họa mang tên Cao Tiểu Hoan coi như được dàn xếp ổn thỏa.
Đến cuối năm, tôi và Đông Đình quyết định về nhà gặp hai bên gia đình để bàn chuyện cưới xin.
Ba mẹ cô ấy rất hài lòng về tôi—dù sao điều kiện của tôi xuất sắc, thân phận rõ ràng, lại có thể tin tưởng được.
Còn bên ba tôi thì… ừm, khỏi phải tính đến. Đến ngày cưới, ông ta xuất hiện đúng giờ là được.
Mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp. Nhưng cứ mỗi khi tôi sắp chạm tới hạnh phúc, luôn có chuyện xảy ra.
Tôi làm phẫu thuật nâng n.g.ự.c cho một bệnh nhân. Không ngờ cô ấy bị nhiễm trùng sau mổ dẫn đến nhiễm khuẩn huyết, cứu không kịp và t.ử vong.
Đây là t.a.i n.ạ.n y khoa. Tôi có thể phải ra tòa, nghiêm trọng thì bị thu hồi giấy phép hành nghề.
Viện trưởng cho tôi nghỉ phép, bảo tôi về nhà tĩnh dưỡng một thời gian.
Nhưng làm sao tôi yên lòng nổi?
Bao năm hành nghề, tôi chưa từng gặp sự cố nghiêm trọng như vậy. Một sinh mạng còn sống đã mất ngay trong tay tôi.
Một lúc nào đó, tôi bắt đầu hoài nghi chính mình, cũng sợ hãi những hình phạt có thể đến.
Tôi khóa mình trong nhà, không gặp ai, tắt điện thoại, cắt liên lạc hết thảy.
Tôi uống rượu liền mấy ngày, say mê man ba hôm ba đêm.
Ngày thứ tư, tôi bật máy.
Quả nhiên, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Có một tin nhắn của viện trưởng: bảo tôi đừng lo. Nguyên nhân chính của sự cố là bệnh nhân tự dùng khăn ướt lau người, khiến vết mổ nhiễm khuẩn.
Bản thân bệnh nhân sức đề kháng kém, khả năng chống nhiễm trùng thấp.
Bệnh viện đã thương lượng với gia đình, sẽ bồi thường một khoản, vụ việc coi như khép lại.
Tôi thở phào.
Đúng lúc đó, Đông Đình gọi tới.
“Anh… ổn không?” Giọng cô nghèn nghẹn.
Tự nhiên tôi muốn trêu cô một chút, cố ý u sầu nói:
“Có khi anh mất việc rồi, còn phải bán nhà bán xe đi bồi thường. Haiz, biết làm sao bây giờ…”
Đầu dây bên kia, Đông Đình cố nén khóc.
Một lúc lâu sau, cô nói:
“Anh Diễn Duy… chúng ta kết hôn nhé. Em nuôi anh.”