Nghi Phạm Im Lặng

Chương 20



48

 

Cuối năm 2018, tôi và Đông Đình kết hôn. Cả hai đều không thích ồn ào, nên chỉ làm một lễ cưới đơn giản, mời những người thân quen nhất đến chứng kiến hạnh phúc của chúng tôi.

 

Năm sau, Đông Đình sinh một bé gái.

 

Tôi đặt tên con là Chúc Tinh, tên ở nhà là Tiểu Hoa Hồng.

 

Bởi vì con gái tôi sinh ra đã ngậm thìa vàng, cả đời có tôi bảo hộ. Con bé sẽ không phải trải qua trắc trở như tôi từng trải, cả đời ấm áp bình an, trong nắng đẹp.

 

Tôi thường đọc trên mạng rằng, người nghèo sau khi giàu lên dễ xuất hiện tâm lý “tiêu dùng trả thù”.

 

Thiếu gì, bù nấy.

 

Tôi nghĩ, tôi cũng vậy.

 

Tuổi thơ tôi không có tình yêu, nên bây giờ tôi dồn hết yêu thương cho con.

 

Tôi bị chứng sạch sẽ nặng, nhưng con thích Peppa Pig, muốn nuôi một con heo nhỏ. Tôi liền mua hẳn một con heo cảnh cho con, mỗi ngày bịt mũi đi dọn ăn uống phân tiểu của nó.

 

Nhớ năm xưa, sau khi An An c.h.ế.t, dì Mã tóc bạc chỉ sau một đêm, đau đến sụp đổ.

 

Nói thật, khi đó tôi không hiểu nổi cảm giác ấy.

 

Nhưng giờ tôi hiểu rồi—

Nếu có ai dám làm tổn thương Tiểu Hoa Hồng của tôi, tôi nhất định sẽ g.i.ế.c hắn.

 

Đông Đình thấy tôi chiều con quá, đôi lúc còn ghen, bảo tôi không thương cô ấy nữa.

 

Sao có thể.

 

Chớp mắt, chúng tôi cưới nhau đã năm năm.

 

Tiểu Hoa Hồng cũng bốn tuổi rồi.

 

Tôi hỏi con bé muốn gì cho sinh nhật. Nó nói muốn đi Disneyland chơi.

 

Tôi đáp: Được. Ba sẽ đưa con đi.

 

49

 

Tôi sắp xếp lại lịch phẫu thuật từ trước, cố ý trống ra một tuần để đưa vợ con đi du lịch nước ngoài.

 

Chơi cả một ngày ở bên ngoài, Tiểu Hoa Hồng vẫn còn đầy năng lượng.

 

Con bé trông như búp bê, đôi mắt to tròn, hàng mi dài và dày như hai chiếc quạt nhỏ đang xoè ra.

 

Nó mặc váy công chúa Elsa, dang hai tay chạy về phía tôi:

“Ba ơi, cõng con.”

 

Tôi lập tức ngồi xuống, cõng công chúa bé bỏng lên lưng, vừa đi vừa thương lượng:

“Chút nữa mình lên xe nhé con? Khách sạn xa lắm.”

 

“Không ạ.”

 

Cơ thể nhỏ bé của con dán chặt lên lưng tôi, giọng bi bô mềm như kẹo:

“Ba cõng con về.”

 

Tôi bất lực bật cười:

“Được rồi, ba cõng.”

 

Đông Đình nhẹ vỗ m.ô.n.g con:

“Ngày càng nhõng nhẽo, tự đi đi.”

 

Con bé ôm chặt cổ tôi hơn, quay mặt sang bên làm bộ giận.

 

Tôi cười:

“Không sao, nó nhẹ mà. Hôm nay chơi mệt rồi, để ba cõng.”

 

Đông Đình liếc tôi cười:

“Anh chiều nó quá, không thể nuông chiều như thế.”

 

“Vâng vâng, nghe lệnh. Nhà mình đúng chuẩn mẹ hổ – ba mèo.”

 

Thật ra tôi biết, Đông Đình thương con còn hơn tôi.

 

Cô đang lúc sự nghiệp lên cao, vậy mà ngừng làm ba năm trời để ở nhà chăm Tiểu Hoa Hồng.

 

“Chồng này, cuối năm Tiểu Hoa Hồng phải vào mẫu giáo rồi đấy.”

 

Đông Đình mở bình giữ nhiệt, cho con uống nước, rồi dựa người vào tôi:

“Thật ra năm ngoái là phải vào rồi.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tôi lo lắng:

“Anh sợ con bị bắt nạt. Anh hồi nhỏ học mẫu giáo cũng từng bị mấy đứa lớn đánh. Hay là mình thuê gia sư, cho nó học ở nhà?

Hoặc anh tự dạy. Anh không tin một tiến sĩ trường danh tiếng mà lại không dạy nổi một đứa bé.”

 

Đông Đình bật cười đ.á.n.h nhẹ tôi:

“Anh nói quá rồi. Con lớn dần phải tập giao tiếp với mọi người chứ.”

 

Tôi bĩu môi:

“Nhỡ có thằng nhóc nào dám bắt nạt nó thì sao.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đông Đình ôm đầu:

“Thật sự không nói nổi với anh. Vậy nhé, cuối năm cho con đi mẫu giáo.”

 

Chúng tôi đang nói chuyện thì Tiểu Hoa Hồng bỗng hỏi nhỏ:

“Ba mẹ ơi… sau này ba mẹ sẽ c.h.ế.t ạ?”

 

Tôi và Đông Đình nhìn nhau, đều sững người.

 

Đông Đình xoa đầu con:

“Bé cưng, ai dạy con nói vậy? Là dì Tôn à?”

 

Dì Tôn là bảo mẫu cũ của nhà tôi.

 

Tiểu Hoa Hồng lắc đầu.

 

Tôi đang định hỏi thì bỗng cảm thấy lưng mình ướt ấm—con bé khóc rồi.

 

“Sao thế con?”

Tôi vội đặt con xuống, ngồi xổm trước mặt con.

 

Đôi mắt ầng ậc nước, giọng run rẩy:

“Con… xem Harry Potter ấy. Ba mẹ của Harry c.h.ế.t rồi. Cậu ấy buồn lắm…”

 

Tôi nhẹ lau nước mắt cho con:

“Yên tâm, ba mẹ không c.h.ế.t đâu. Ba mẹ còn phải nhìn con lớn lên nữa.”

 

Con bé nhìn tôi, khóc:

“Nhưng nếu con lớn, ba mẹ sẽ già. Dì Tôn nói người già sẽ c.h.ế.t. Con không muốn ba mẹ c.h.ế.t. Con không muốn lớn. Con muốn mãi mãi ở bên ba mẹ.”

 

Nói xong nó oà khóc.

 

Con bé vừa khóc, tim tôi như thắt lại. Tôi ôm con, dỗ mãi:

“Ba mẹ sẽ không c.h.ế.t. Luôn yêu con, luôn ở bên con.”

 



Ừ.

Sau này con chỉ nên xem hoạt hình thôi.

 

Và… dì Tôn phải bị đuổi việc.

 

50

 

Tưởng rằng Tiểu Hoa Hồng sẽ khóc lóc không chịu đi học.

 

Nhưng thực tế trẻ con tiếp thu tốt hơn tôi tưởng. Mỗi ngày con đeo cặp nhỏ vui vẻ đến trường, thích chơi với các bạn, thích cô giáo biết múa.

 

Trái lại, tôi và Đông Đình mới là hai kẻ lo lắng khổ sở suốt một thời gian.

 

Người giúp việc mới – chị Trương – ít nói, chu đáo, hiểu chừng mực, tốt hơn hẳn người trước.

 

Ngày tháng trôi yên bình như thế.

 

Nhưng càng hạnh phúc, tôi càng thấy bất an.

 

Tôi muốn cho Tiểu Hoa Hồng tạm nghỉ học nửa năm. Đông Đình lần này thật sự nổi giận, bảo tôi đa nghi quá, bắt tôi nghỉ vài hôm, bảo tôi bị áp lực công việc.

 

Có lẽ vậy thật.

 

Tôi định xử lý xong công việc rồi đưa vợ con đi nghỉ dưỡng lần nữa, tiện chuyển trường cho con, cho gần chỗ tôi làm để tôi an tâm hơn.

 

Buổi chiều, tôi vừa định lái xe về nhà thì điện thoại của chị Trương gọi đến.

 

“Ông chủ… xảy ra chuyện rồi!”

 

Chị Trương hoảng loạn khóc nức nở.

 

Đầu tôi như nổ tung, cố giữ bình tĩnh:

“Đừng khóc! Thở sâu! Từ từ nói xem có chuyện gì!”

 

Chị Trương nấc lên:

“Hôm nay tôi đến đón Tiểu Hoa Hồng. Con bé muốn đi mua sticker. Ai ngờ vừa xuống hầm gửi xe thì không biết từ đâu xuất hiện một ông già, ôm giật lấy con bé, cầm d.a.o kề cổ nó!”

 

Phản ứng đầu tiên của tôi là—

bị bệnh nhân hoặc người nhà trả thù.

 

“Con gái tôi bị đưa đi rồi à?”

Tay tôi run bần bật.

“Hắn có làm con bé bị thương không? Chị nhìn rõ mặt hắn không?!”

 

Chị Trương khóc:

“H-hắn ôm bé lên một chiếc xe con… tôi quên mặt hắn rồi…”

 

Tôi muốn phát điên—

“Chị báo cảnh sát chưa?!”

 

“Chưa ạ… hắn bảo không được báo…”

Chị Trương bỗng “a” lên:

“Ông già đó nói… hắn họ Ngô. Ông biết hắn. Hắn ném cho tôi một phong bì… bảo đưa cho người tên Chúc Diễn Duy. Ông chủ, Chúc Diễn Duy là ai ạ?”

 

Như có một xô nước lạnh tạt thẳng xuống đầu tôi.

 

Thì ra… là hắn.