Nghi Phạm Im Lặng

Chương 3



Đội trưởng Vạn ngồi xuống đối diện tôi, ra hiệu cho anh cảnh sát trẻ rót ly nước nóng đặt trước mặt tôi.

 

“Diễn Duy, nửa năm nữa con lên lớp 9 rồi nhỉ? Nghe hàng xóm nói cháu học rất tốt, tiểu học còn từng nhảy cấp.”

 

Tôi nắm chặt chiếc cốc thủy tinh, không nói lời nào.

 

 

Đội trưởng Vạn hỏi nhẹ:

“Bình thường cháu và An An quan hệ thế nào? Cháu có ghét con bé không?”

 

Tôi trợn mắt nhìn người đàn ông trung niên đối diện:

“Cái c.h.ế.t của nó không liên quan gì đến cháu! Đúng là cháu không thích nó lắm, nhưng cháu thật sự không g.i.ế.c nó!”

 

Tôi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra trong ngày, nói rằng tôi đá bóng và làm bài tập với bạn, chiều về thì An An đã biến mất.

 

Đội trưởng Vạn ấn nhẹ vai tôi, ánh mắt sắc như dao:

“Không nói dối?”

 

“Không có!”

 

Tôi ngày càng bực bội—cảm giác bị nghi ngờ thực sự rất khó chịu.

 

Đột nhiên, Đội trưởng Vạn lấy từ túi quần ra hai cuốn tạp chí đặt trước mặt tôi.

Bìa là ảnh một cô gái khỏa thân, chỉ dùng cánh tay che lại những chỗ quan trọng.

 

Máu trong người tôi “ù” một tiếng xông thẳng lên đầu.

 

“Những cuốn sách đồi trụy này là của cháu đúng không? Nội dung rất dơ bẩn, còn có cảnh ngược đãi trẻ em.”

 

Tôi xấu hổ và tức giận đến khô miệng, cố sức biện giải:

“Không phải của cháu! Là bạn cháu mua, sợ thầy cô phát hiện nên nhờ cháu giữ hộ.

 

“Thật đấy! Cháu thề độc cũng được! Cháu học tốt, tuyệt đối không xem mấy thứ này. Không tin chú có thể hỏi thầy cô cháu.”

 

Đội trưởng Vạn quát ngắt lời:

“Đừng vòng vo nữa!

 

“Chúc Diễn Duy, cháu nói cả buổi chiều ở trường đá bóng làm bài tập. Nhưng qua xác minh ban đầu—cháu chỉ xuất hiện ở trường nửa tiếng. Trong khi cháu ra khỏi nhà lúc 12 giờ trưa, về lúc 5 giờ rưỡi. Vậy mấy tiếng còn lại cháu ở đâu?”

 

“Cháu… cháu ở trường…”

 

Đội trưởng Vạn đập mạnh xuống bàn:

“Nói thật! Không được nói dối!”

 

08

 

Tôi giật mình run bắn, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Cháu… cháu đi dạo với người yêu ạ…”

 

“Cô ấy tên gì? Hai đứa đi đâu?”

 

Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất:

“Bạn ấy tên Chu Vinh, là… là bạn cùng bàn của cháu. Hôm nay bọn cháu xem băng video ở nhà cô ấy, rồi ra bờ sông thả thuyền giấy.”

 

Đội trưởng Vạn ngoái lại bảo cảnh sát trẻ:

“Đi xác minh.”

 

Sau đó ông quay lại, xoa đầu tôi, giọng dịu đi nhiều:

“Yêu sớm không phải chuyện hại trời hại đất gì. Chú cũng từng ở tuổi này, chú hiểu.

 

“Nhưng có những câu hỏi bắt buộc phải hỏi rõ. Đó là công việc của chú, mong cháu hiểu. Dù sao cháu là người cuối cùng gặp An An, cũng là người đầu tiên phát hiện thi thể.”

 

Tôi cúi đầu, nước mắt rơi lã chã:

“Cháu xin lỗi… cháu không chăm sóc tốt cho em.”

 

Đội trưởng Vạn lại xoa đầu tôi:

“Diễn Duy, bố cháu và mẹ kế cháu quan hệ thế nào?”

 

Tôi sụt sịt:

“Khá tốt ạ.”

 

“Có hay cãi nhau không?”

 

“Đôi khi có.”

Tôi vội bổ sung:

“Nhưng chỉ toàn chuyện lặt vặt. Bố cháu hay uống rượu, dì Mã quan tâm nên hay khuyên ông ấy. Lúc đó họ cãi nhau một chút.”

 

Đội trưởng Vạn ghi vài nét vào sổ.

“Bố cháu có thích An An không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi gật đầu:

“An An đáng yêu, miệng lại ngọt, ai cũng thích.”

 

“Vậy cháu có từng thấy bố cháu… chạm vào cơ thể An An không?”

 

Ngay lập tức tôi hiểu ý ông:

“Chú… chú nghi bố cháu hại An An sao?”

 

Lông mày đội trưởng Vạn nhướng lên:

“Ồ? Sao cháu lại nghĩ thế?”

 

Tôi do dự, ngập ngừng.

 

Đội trưởng Vạn nói:

“Chúng ta chỉ đang trò chuyện thôi. Cứ nói thoải mái.”

 

Tôi chần chừ rất lâu rồi nói:

“Chiều cháu về nhà thì An An không còn ở đó, nhưng có hai túi rau đặt ở bếp, và quần áo bố thay ra treo trên móc. Nghĩa là… trong khoảng thời gian An An gặp chuyện, bố cháu từng về nhà.”

 

Giọng tôi càng lúc càng nhỏ:

“Có lẽ… người cuối cùng gặp An An không phải cháu… mà là bố cháu.”

 

Đội trưởng Vạn nhìn tôi rất lâu, rồi xoa đầu tôi:

“Diễn Duy, cháu thật sự rất thông minh.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tôi vội nói:

“Bố cháu tuyệt đối không thể làm hại An An! Tuyệt đối không!”

 

“Tại sao?”

 

Tôi thở gấp:

“Vì An An là con riêng, không cùng huyết thống. Thực ra… bố cháu cũng không thích An An đến vậy!”

 

Đội trưởng Vạn nheo mắt:

“Ý cháu là… bố cháu chán ghét An An?”

 

Tay tôi đẫm mồ hôi:

“Không phải chán ghét… mà… chỉ là…”

 

Đội trưởng Vạn nhẹ nhàng vuốt cánh tay tôi:

“Diễn Duy, An An mới sáu tuổi rưỡi, mà mạng sống đã bị cắt đứt. Cháu hôm nay còn có thể đi chơi với bạn gái, còn nó thì vĩnh viễn không có cơ hội yêu ai, hay hưởng cuộc sống tốt đẹp.

 

“Giờ chú chỉ đang tìm hiểu tình hình gia đình cháu, hoàn toàn chưa kết luận gì về bố cháu cả.

 

“Cháu cứ coi như đang tâm sự với chú.”

 

Tôi cúi gằm đầu, đấu tranh dữ dội.

Nhưng nghĩ đến An An tội nghiệp… cuối cùng vẫn mở miệng.

 

09

 

“Từ nhỏ, bố mẹ cháu thường xuyên cãi nhau. Cháu rất sợ, toàn trốn dưới gầm bàn.

 

“Mẹ mắng bố là tên lưu manh vô học, suốt ngày lăng nhăng chẳng lo gia đình. Bố thì nói năm đó là mẹ chuốc rượu cho ông rồi mới sinh ra cháu.

 

“Họ cứ cãi nhau như thế cho đến khi cháu vào tiểu học. Lúc ấy chồng dì Mã mới mất, dì còn phải nuôi một đứa con gái bệnh tật, rất khổ sở. Bố cháu chạy đôn chạy đáo giúp lo tang lễ, rồi qua lại nhiều lần… họ thành một đôi.”

 

Đội trưởng Vạn đưa cốc nước cho tôi:

“Vậy nói cách khác, Mã Tiểu Tần là người thứ ba, sự xuất hiện của cô ta khiến bố mẹ cháu ly hôn. Diễn Duy, nói thật với chú—cháu có hận cô ấy không?”

 

Tôi uống một ngụm nước:

“Hơi hơi… nhưng sau này cháu thấy cô ấy rất đáng thương.”

 

Đội trưởng Vạn nhướng mày:

“Sao vậy?”

 

Tôi dụi đôi mắt đã cay xè:

“Cô ấy hơn hai mươi tuổi đã góa chồng, con gái lại mắc bệnh tim. Số phận cô ấy rất khổ.”

 

Đội trưởng Vạn thở dài:

“Chữa bệnh cho An An chắc tốn rất nhiều tiền? Khoản này là bố cháu trả à?”

 

“Vâng.”

 

Tôi gật đầu:

“Hồi đầu bố rất thương An An. Năm ngoái để chữa bệnh cho nó, bố còn bán cả chiếc xe máy. Nhưng cũng từ khi đó… bố bắt đầu không còn thích An An nữa.

 

“Bố rất yêu dì Mã, nhưng không kham nổi chi phí ăn uống sinh hoạt cho cả nhà, lại có hai đứa con phải đóng học phí và khoản viện phí lớn của An An. Bố từng đề nghị dì Mã gửi An An về nhà bà ngoại. Dì Mã không đồng ý, nói An An là ruột gan của dì ấy, dù có làm thêm hai việc cũng không để bố gánh thêm.