Nghi Phạm Im Lặng

Chương 4



“Vì chuyện An An, họ cãi nhau rất nhiều lần. Cuối cùng, dì Mã đồng ý sinh cho bố một đứa con, thế là họ mới hòa thuận lại.”

 

Đội trưởng Vạn ghi toàn bộ những điều tôi nói vào sổ:

“Cảm ơn cháu đã phối hợp, Diễn Duy. Những thông tin này rất hữu ích cho vụ án.”

 

Hữu ích cho vụ án?

 

Lẽ nào… bố tôi thực sự là đối tượng tình nghi?

 

Tôi bật dậy:

“Chú ơi, bố cháu cùng lắm là không thích An An vì chuyện tiền bạc thôi, tuyệt đối không đến mức ra tay g.i.ế.c một đứa trẻ!”

 

“Được rồi, chú biết.”

 

Đội trưởng Vạn vỗ nhẹ cánh tay tôi.

 

Lúc đó, cảnh sát trẻ gõ cửa bước vào.

 

“Đội trưởng, đã gọi xác minh rồi.” Anh ta liếc tôi rồi nói tiếp:

“Hôm nay Chúc Diễn Duy đúng là đã ở cùng cô bạn tên Chu Vinh xem phim, chơi ở bờ sông, đến chiều mới về.”

 

Đội trưởng Vạn gật đầu, bảo tôi tối nay tạm ngủ ở phòng bảo vệ, cảnh sát còn phải tiếp tục thu thập chứng cứ ở nhà tôi.

 

Ông đút cuốn sổ vào túi áo, đứng dậy bước ra ngoài.

 

Đến cửa, ông đột nhiên quay đầu lại:

“Diễn Duy, cháu có hận bố mình lắm không?”

 

Tôi sững người:

“Hả? Không ạ.”

 

Ánh mắt ông sắc như dao, đ.â.m thẳng vào cánh tay tôi:

“Từ lúc bước vào, chú đã thấy cánh tay cháu có vết thương—chắc là bị bố đánh, đúng không?

 

“Còn nữa, lúc nãy dù cháu vẫn bênh bố, nhưng trong câu chuyện cháu lại cố tình hướng lời nói sang việc bố không ưa An An.”

 

Cơ thể tôi lạnh băng, cúi đầu phản bác:

“Không… không có.”

 

Đội trưởng Vạn thở dài:

“Diễn Duy, cháu thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi. Gia đình tồi tệ không phải lỗi của cháu. Những ngọn cỏ mọc trong góc tối dù điều kiện sống khắc nghiệt thế nào vẫn cố vươn lên hướng mặt trời. Hãy học thật tốt, sau này thi vào trường đại học tốt, thay đổi số phận.”

 

Tôi nhìn đội trưởng Vạn, gật đầu mạnh:

“Cháu nhớ rồi, chú ạ.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

10

 

Một đêm trắng.

 

Tôi ở phòng bảo vệ đến tận chiều hôm sau. Trưởng phòng bảo vệ nói cảnh sát đã gọi điện—báo rằng tôi có thể về nhà.

 

Trên đường về, tôi cảm nhận được rõ rệt sự khác thường.

 

Vào giờ này, khu tập thể thường náo nhiệt nhất—bọn trẻ chạy chơi la hét.

 

Nhưng hôm nay, nhà nào nhà nấy đóng cửa kín mít.

 

Không xa phía trước, mấy cảnh sát đang gõ cửa từng nhà lấy dấu vân tay, rà soát.

 

Đi ngược chiều tôi là một đôi mẹ con.

Bé gái trạc tuổi An An, bĩu môi hờn dỗi:

“Con muốn mặc váy công chúa, tại sao không cho con mặc!”

 

Mẹ nó nhẹ nhàng dỗ dành:

“Gần đây có kẻ xấu bắt nạt các bé gái. Con ngoan, tạm thời đừng mặc váy nhé. Lát mẹ đưa con ra tiệm cắt tóc, mình cắt ngắn chút cho an toàn.”

 

Tôi cúi đầu, bước nhanh hơn.

 

Đáng lẽ chỉ mất mười phút để về nhà—nhưng tôi thấy như đi cả một đời.

 

Cửa nhà khép hờ. Tôi thử vô số lần… vẫn không dám đẩy ra.

 

Nước mắt rơi xuống giày, tôi hối hận đến tuyệt vọng.

 

Nếu hôm qua tôi không ra ngoài—An An đã không c.h.ế.t.

 

Bỗng cửa bật mở từ bên trong.

 

Bố tôi xuất hiện ngay trước mắt.

Ông vẫn mặc đồ công nhân, tóc bù xù, mặt đen như đáy nồi, trên người còn phảng phất mùi rượu, tay cầm cây chổi to.

 

Tôi theo phản xạ lùi một bước.

 

Ông né sang bên, giọng ra lệnh:

“Vào.”

 

Tôi run người, chân nặng như chì, lê vào trong.

 

Vừa vào nhà, tôi đứng im không dám nhúc nhích, nhắm mắt đợi bị đánh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng đợi rất lâu—không có gì xảy ra.

 

Tôi hé mắt nhìn—bố đang cúi người quét nhà.

 

Vừa quét vừa lầm bầm chửi:

“Mẹ nó, bọn đội mũ to hỏi lâu như vậy mà không cho lão một bữa cơm!

 

“May mà con nha đầu c.h.ế.t ở ngoài, chứ c.h.ế.t trong nhà thì sau này còn ở kiểu gì, thật xui xẻo!”

 

Tôi không dám chen lời, chỉ lặng lẽ cầm cây lau nhà.

 

Đột nhiên, bố liếc tôi một cái sắc lạnh:

“Chúc Diễn Duy, mày có g.i.ế.c An An không?”

 

Tôi nghẹn thở, lắc đầu điên cuồng:

“Không! Không phải con!”

 

“Tốt nhất không phải mày.”

 

Ông rút bao thuốc, ngậm một điếu, bật lửa châm, hít mạnh, phun hai luồng khói trắng từ mũi:

“Mày nói với công an chiều hôm qua tao về nhà?”

 

Tôi nuốt nước bọt:

“Không phải con khai… là… là dì Mã gọi điện. Dì bảo bố về thay đồ, đặt đồ trong bếp. Con chỉ nói lại lời dì với cảnh sát.

 

“Thật đó! Con không khai gì thêm!”

 

Bố tôi chậm rãi xắn tay áo:

“Rồi mày còn bảo với công an là tao đ.á.n.h mày?”

 

Răng tôi va lập cập:

“Con… con không nói! Là đội trưởng Vạn nhìn thấy vết bầm trên tay con…”

 

Bố tôi bật cười lạnh:

“Cởi quần.”

 

“Hả?” Tôi sợ đến lùi lại.

 

Bố cầm chổi tiến đến:

“Đừng để tao phải nói lần thứ hai.”

 

Tôi quay người bỏ chạy.

 

Ai ngờ bố chộp gáy tôi, ấn chặt vào cửa.

 

Ông vung chổi quất mạnh xuống m.ô.n.g tôi:

“Mới tí tuổi đã dám cãi lời hả? Mày nói láo cái gì trước mặt công an hả?

 

“Để xem mày còn dám bậy bạ nữa không! Đồ rác rưởi! Đồ dòi bọ! Sao mày không c.h.ế.t quách đi?”

 

Đầu tôi tì vào cửa, tai đầy tiếng c.h.ử.i rủa.

 

Mông rát bỏng. Tôi không biết bị đ.á.n.h bao nhiêu cái—mười? Hai mươi?

 

Bao năm nay—bố luôn có lý do để đ.á.n.h tôi:

 

Cãi nhau với mẹ → đ.á.n.h tôi

Ở đơn vị bị sếp gây khó dễ → đ.á.n.h tôi

Cãi nhau với dì Mã → đ.á.n.h tôi

Không hài lòng chuyện An An tốn tiền → đ.á.n.h tôi

 

Tôi đã quen tê liệt.

 

Đến lúc cuối, bố hút hết điếu thuốc.

 

Ông dí tắt đầu t.h.u.ố.c xuống đất, lại rút điếu mới, thở khói thư thái rồi hỏi:

“Ăn cơm chưa?”

 

Tôi cố nén nước mắt, tay ôm lấy mông:

“Các chú công an cho ăn… nhưng con buồn quá nên không ăn.”

 

Bố quăng chổi sang một bên:

“Ra ngoài mua cái gì mà ăn. Rồi qua bệnh viện mang cơm cho dì Mã.”

 

11

 

Trên đường đến bệnh viện, tôi mới biết dì Mã vì quá kích động mà ngất xỉu phải nhập viện.

 

Còn về bố tôi—

 

Lãnh đạo cũ của ông điều chuyển đi, hôm nay phòng tổ chức tiệc chia tay.

 

Anh Tiểu Lý—đồng nghiệp của bố—đã lái xe đến quê đón ông. Hai người về nhà tôi thay quần áo, rồi cùng nhau sang khu Tây uống rượu.

 

Bố tôi suốt buổi không rời khỏi khách sạn, có rất nhiều người làm chứng. Sau khi loại trừ nghi ngờ, cảnh sát đã để ông về.

 

Đến bệnh viện, bố căn dặn tôi đừng nói linh tinh, sau đó bắt tôi phải quỳ xuống trước dì Mã để dập đầu xin lỗi. 

 

Vừa lên đến tầng ba khu nội trú, tôi đã thấy một người đàn ông trung niên bước ra từ phòng bệnh.