Nghiện Ngọt
20.
Khi máy bay hạ cánh thì đã là chiều tối ngày hôm sau.
Tống Diễm đưa tôi về nhà, mấy ngày sau đó tôi cũng không ra ngoài nữa.
Năm nay mẹ tôi và Lâm Kim Hiền đưa Hạ Trĩ đi du lịch ở phương Bắc, vậy nên trong nhà chẳng còn ai.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, tôi mở điện thoại lên.
Tống Diễm đã đăng một bài viết mới.
Mười tấm ảnh, trong đó chín tấm là phong cảnh núi tuyết, một tấm còn lại chính là ảnh chụp bóng của chúng tôi trên nền tuyết trắng.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Kèm theo một chú thích đầy sến súa: “Cùng tôi đi qua tháng năm.”
Chưa đầy nửa tiếng sau, tài khoản của Hạ Trĩ cũng cập nhật bài đăng mới.
Cũng là ảnh chụp trên nền tuyết trắng, chú thích là: “Bên cậu sớm tối chẳng rời.”
Câu chữ đối xứng với bài viết của Tống Diễm một cách kì lạ.
Bình luận phía dưới vẫn như mọi khi:
[Chẳng lẽ đây là đang công khai hẹn hò?]
[Nói mới nhớ, dạo này Tống Diễm không có bạn gái mới, có khi nào là đang theo đuổi chủ bài đăng không?]
[U mê quá đi, ship mạnh!]
Hạ Trĩ không trả lời bất cứ bình luận nào, chỉ ghim một câu của chính mình:
“Tự mình chụp đấy! Ảnh của ai kia chụp xấu ch đi được, vậy mà còn dám đăng lên. Hừ!”
Tôi còn đang đọc bình luận thì có cuộc gọi đến.
Tôi bắt máy, giọng điệu lười biếng của Tống Diễm liền truyền tới:
“Ngày mai đi dạo với tôi không?”
“Không được, tôi vẫn còn chưa làm xong bài tập.” Tôi khéo léo từ chối.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
"Hạ Đường, tôi với bài tập, ai quan trọng hơn?"
"…Bài tập."
Người bên kia cũng không giận, chỉ khẽ bật cười, giọng có chút nghèn nghẹn.
"Vậy tôi xếp thứ hai?"
Tôi vô thức chạm vào tai mình, khẽ đáp một tiếng "Ừm" không rõ ràng.
"Gì cơ?" Giọng Tống Diễm kéo dài, lười biếng mà trêu chọc, "Nghe không rõ."
"…Vẫn còn sổ từ vựng, đề cương và đề thi nữa." Tôi nói.
"Cậu xếp thứ năm."
"Được thôi, ít ra cũng trong top 5." Cậu ấy lại cười, giọng điệu hờ hững mà thản nhiên.
"Bất công quá đi, bảo bối. Trong lòng tôi, cậu lúc nào cũng chiếm số một mà."
Tống Diễm rất thích nói mấy câu thế này, hơn nữa còn là loại mặt không đỏ, tim không loạn.
Tôi khẽ ho một tiếng, má nóng ran: "…Tôi buồn ngủ rồi."
Cúp máy xong, tôi nằm trên giường, cảm thấy hơi đau đầu.
Yêu đương đều sẽ như thế này sao?
Thật là…sến súa quá mức rồi.
Chiều hôm sau, khi tôi đang làm bài tập, Tống Diễm lại nhắn tin tới.
Là mấy bức ảnh phong cảnh mà cậu ấy chụp lúc leo núi hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi mở đoạn tin nhắn thoại cậu ấy gửi.
Giọng của thiếu niên trong trẻo mà lạnh lẽo, hòa lẫn cùng tiếng gió:
"Ngọn núi này đông người quá, chân tôi còn bị giẫm lên một lần. Cuối cùng phải đi cáp treo lên, phong cảnh cũng ổn. Sau này chúng ta có thể cùng đi."
Tôi nhắn lại: "Được, ảnh đẹp lắm."
Làm xong hai đề, tôi lại mở điện thoại.
Tống Diễm không trả lời lại.
Tôi mím môi, mở tin nhắn thoại nghe đi nghe lại hai lần, sau đó nhắn tiếp: “Chân có sao không?”
Đối phương trả lời ngay lập tức.
“Hơi đau.”
“...”
Tôi đặt điện thoại xuống, mệt mỏi xoa xoa ấn đường.
Yêu đương còn rắc rối hơn cả thi cử, đối phó với Tống Diễm còn khó hơn xử lý mấy bài toán hóc búa nữa.
Cậu ấy quá bám người, còn tôi lại không quen.
Cũng may mà kỳ nghỉ đông sắp kết thúc rồi.
21.
Học kỳ mới bắt đầu, tất cả hoạt động giải trí của lớp 12 đều bị tạm dừng.
Không khí ôn thi trong lớp cũng trở nên căng thẳng và ngột ngạt hơn.
Mọi người đều như những chiến binh sắp ra trận, nghiêm túc chuẩn bị cho kì thi đại học.
Đến cả mấy người bạn của Hạ Trĩ cũng không còn tâm trí dựng chuyện về tôi nữa.
Chỉ có Tống Diễm là không thay đổi - vẫn luôn dính người như cũ.
Mấy ngày nghỉ ít ỏi của lớp 12.
Tống Diễm đều chọn những quán cà phê yên tĩnh hoặc thư viện để làm địa điểm hẹn hò.
Tôi làm bài tập, còn cậu ấy sẽ ngồi bên cạnh vẽ vời, vẽ xong sẽ đưa cho tôi xem.
Dính người, nhưng mà vẫn rất có chừng mực.
Dưới áp lực học hành căng thẳng, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngày thi đại học kết thúc, trời mưa lất phất.
Tống Diễm cầm ô đi trước tôi, bước chân rất nhanh.
Đi được một đoạn, cậu ấy đột nhiên dừng lại, đến ô cũng không che nữa.
Tôi nhanh chóng đuổi theo, giơ cao ô của mình che giúp Tống Diễm.
“Dính mưa sẽ bị cảm đấy.”
“Đừng giận nữa mà, cậu ta chỉ hỏi tôi hai câu về đề thi thôi.”
Tôi kiên nhẫn giải thích.
Tống Diễm mặt lạnh cầm lấy ô của tôi, kéo tôi đi về phía trước.
Chúng tôi bước vào một tiệm xăm ở góc phố.
Trong tiệm không có khách.
“Lão râu rậm kia chính là chủ tiệm.” Tống Diễm vừa cởi áo khoác vừa giới thiệu với tôi.
Người đàn ông với bộ râu rậm rạp được gọi là “lão râu rậm” kia dường như đã biết trước chúng tôi sẽ tới, lịch sự gật đầu với tôi.
Tôi đưa mắt nhìn lướt qua cách bày trí trong tiệm, rồi mới cẩn thận nhìn về phía Tống Diễm.
“Cậu định…xăm à?”