Nghiện Ngọt

Chương 11



Tống Diễm lười biếng ngả người lên ghế sofa, tuỳ tiện cầm một cuốn album lên xem thử. 

 

Cậu ấy liếc tôi một cái, hình như vẫn còn giận, “Không lẽ dẫn cậu đến đây ăn cơm?” 

 

Tôi: “...” 

 

Dưới sự phản đối kịch liệt của tôi, Tống Diễm cuối cùng cũng từ bỏ ý định xăm tên tôi lên người.

 

Thay vào đó, cậu ấy chọn [γλυκφιλο] - một từ trong tiếng Hy Lạp. 

 

Có nghĩa là: [Nghiện ngọt].

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Nằm ở mặt trong cổ tay trái của Tống Diễm. 

 

Khi Lão râu rậm bắt đầu khử trùng da, Tống Diễm dùng tay còn lại ôm lấy eo tôi. 

 

Cậu ấy rầm rì một tiếng rồi vùi mặt vào bụng tôi, không dám nhìn. 

 

Tôi xoa nhẹ mái tóc của Tống Diễm, dịu giọng dỗ dành: "Không sao đâu mà."

 

Cậu học viên trẻ đứng bên cạnh liền có chút khó hiểu. 

 

“Anh Diễm, lần trước anh đến chẳng phải…” 

 

“Khụ khụ!” Lão râu rậm đột nhiên ho khan hai tiếng, cắt ngang lời của cậu ta, liếc mắt ra hiệu, “Cậu theo tôi lên lầu lấy màu.” 

 

Trong tiệm chỉ còn lại tôi và Tống Diễm. 

 

Tôi chớp mắt, hơi ngơ ngác, còn chưa kịp nghĩ gì thì lực siết ở eo bỗng chặt hơn.

 

"Hạ Đường…nếu đau quá thì phải làm sao đây?"

 

Giọng cậu ấy khẽ run.

 

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hàng kim bạc trên bàn làm việc phản chiếu lại ánh sáng lạnh lẽo.

 

Ngực tôi bỗng cảm thấy nặng nề.

 

Chắc sẽ đau lắm…

 

Ngón tay tôi siết chặt, lấy ra một viên kẹo sữa từ trong túi.

 

Tôi bóc vỏ kẹo, nhẹ giọng nói: "Ăn một viên đi, tôi mang theo nhiều lắm."

 

"Nếu đau thì tôi lại đút cho cậu một viên."

 

Tống Diễm ngậm kẹo trong miệng, lại ôm tôi chặt hơn.

 

Cậu ấy dụi đầu qua lại, cổ họng vang lên một tiếng cười trầm thấp.

 

"Nếu đau quá, tôi có thể cắn cậu không?"

 

Tôi: "…Cậu có thể tự cắn mình."

 

22.

 

Ngày tổ chức tiệc tri ân. 

 

Trong phòng bao của nhà hàng, mọi người đều cùng nhau trò chuyện rôm rả, chỉ có tôi là vẫn luôn ngồi ở một góc. 

 

Kỳ thi đại học giống như một bức tường lửa vậy, sau khi vượt qua nó, ai cũng như mới tái sinh từ đống tro tàn. 

 

Chỉ mới nửa tháng không gặp mà mọi người dường như đều thay đổi ít nhiều. 

 

Tóc nhuộm đủ màu, quần áo thời thượng, trên mặt là vẻ nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. 

 

Tôi vào nhà vệ sinh, trốn trong phòng kín chủ động gửi tin nhắn xin lỗi Tống Diễm. 

 

Cậu ấy vẫn còn đang giận dỗi bởi vì tôi không chịu ngồi cùng. 

 

Trong hành lang vắng người, Tống Diễm cố nén cơn giận, gằng giọng nói: 

 

“Hạ Đường, tại sao vẫn không chịu công khai? Lần này rốt cuộc là vì cái gì?”

 

Tôi im lặng. 

 

Tống Diễm ghét nhất chính là sự im lặng của tôi.

 

Vậy nên khi đồ ăn vừa mới được dọn lên, cậu ấy đã lạnh mặt đứng dậy bỏ đi, không thèm nể mặt bất kỳ ai.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tống Diễm không trả lời tin nhắn của tôi.

 

“Này, cậu có thấy Hạ Đường dạo này xinh lên không?"

 

"Chắc là trang điểm rồi."

 

"No no no, cậu nông cạn quá. Đây là sức mạnh của tình yêu đấy! Mấy hôm trước ở trung tâm thương mại tôi còn thấy cậu ta đi cùng Tống Diễm."

 

"Thật không? Cậu có nhìn nhầm không đấy?"

 

"Chắc chắn không nhầm, hai người bọn họ còn nắm tay nữa kìa."

 

Tiếng bàn tán bên ngoài dần xa, thoáng chốc đã không còn nghe thấy nữa. 

 

Tôi đẩy cửa bước ra, đứng trước bồn rửa tay mà nhìn người trong gương.

 

Cô gái có đôi mắt to tròn, khuôn mặt được trang điểm nhẹ, những vết tàn nhang ở hai bên gò má đã nhạt đi đôi chút. 

 

Giờ tôi mới thấy, tôi và Hạ Trĩ chỉ giống nhau ở đường nét của đôi mắt và lông mày thôi. 

 

Sau khi tiệc tri ân kết thúc, mọi người đều đứng chờ trước cửa nhà hàng. 

 

Tống Diễm không biết từ lúc nào đã quay lại, đứng ở rìa ngoài cùng của đám đông. 

 

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy. 

 

Thiếu niên cao lớn, dáng người thẳng tắp, cúi đầu lặng lẽ tựa vào cột, hai tay khoanh trước ngực. 

 

Tôi chậm rãi bước về phía cậu ấy. 

 

Nhưng còn chưa kịp đến gần thì đã có người nhanh chân hơn.

 

Hạ Trĩ đứng trước mặt Tống Diễm, cằm hơi hất lên.

 

"Tống Diễm, cậu định đăng ký đại học ở thành phố nào?"

 

"Thành tích của cậu kém, tôi có thể miễn cưỡng giúp cậu tham khảo một chút."

 

Cô gái kiêu ngạo, nhưng trong lời nói lại mang theo chút xấu hổ vụng về.

 

Tống Diễm chậm rãi nâng mắt, nhìn Hạ Trĩ hai giây.

 

Sau đó lạnh lùng mở miệng: "Liên quan quái gì đến cậu?"

 

Giọng điệu chán ghét của cậu ấy quá rõ ràng, khiến nụ cười trên mặt của Hạ Trĩ cũng có chút gượng gạo.

 

Con bé cố gắng giữ phong thái: "Tôi chỉ là quan tâm học sinh kém một chút thôi, cậu thái độ gì vậy chứ?"

 

Tôi cắn chặt răng, không tiếp tục nhìn nữa.

 

Khi định quay người rời đi, thì phía sau lại có người vỗ nhẹ lên vai tôi. 

 

"Hạ Đường."

 

Tôi quay đầu lại, là Giang Thiếu Gia.

 

Tôi hơi nhíu mày: "Có chuyện gì không?"

 

Chàng trai trẻ đứng trước mặt tôi, hơi ngượng ngùng gãi đầu.

 

"Tớ gọi xe rồi, có thể cho phép tớ đưa cậu về không?"

 

Tôi sững người.

 

Giọng cậu ta không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe thấy.

 

Trong chốc lát, tiếng trêu chọc nổi lên tứ phía.

 

"Ôi ôi ôi, Giang Thiếu Gia, không nhìn ra đấy!"

 

"Sao chỉ đưa mỗi Hạ Đường về, bọn tôi không xứng được đưa về à?"

 

"Từ đại hội thể thao lần trước thì tôi đã thấy cậu có gì đó sai sai rồi, nhóc con cậu còn dám không thừa nhận!"

 

Giang Thiếu Gia đỏ bừng mặt: "Ây da, đừng nói linh tinh, tớ chỉ tiện đường thôi mà..."

 

Tôi l.i.ế.m môi một cái, còn chưa kịp mở miệng, eo đột nhiên bị ai đó ôm lấy.

 

Lực đạo quen thuộc khiến tôi tê dại cả người.